Trước khi trở về, Hà Thịnh Dương kê cho Lạc Phàm một ít thuốc, cũng dặn dò Lạc Bội Bội: “Trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng để anh cô một mình, tôi sợ anh ta sẽ luẩn quẩn trong lòng.”
Lạc Bội Bội nghe Hà Thịnh Dương nói như vậy, vội vã bắt lấy cánh tay anh hỏi: “Nói như vậy…… Ca ca tôi anh ấy sẽ giống như trước đây……”
“Ân.” Hà Thịnh Dương gật gật đầu.
Lạc Bội Bội tâm lập tức liền trầm tới đáy cốc. Hà Thịnh Dương đi rồi, cô đi đến trước phòng Lạc Phàm, nhìn người đã ngủ say trên giường, hốc mắt ngăn không được đỏ lên.
Cô cầm lấy di động ra bên ngoài gọi cho Chu Sâm, nói là muốn đem tất cả lịch trình đã sắp xếp đều hoãn lại, an tâm ở nhà chiếu cố Lạc Phàm. Chu Sâm nghe xong mày ủ mặt ê, “Cô nãi nãi, cái khác có thể hoãn, phim điện ảnh sắp tới này lại hoãn không được, đều ký hợp đồng hết rồi, nếu không diễn thì chờ bị kiện đi.”
Lạc Bội Bội nghĩ đến mình mấy ngày trước xác thật vừa ký một hợp đồng đóng phim điện ảnh, nếu bội ước, đó là muốn bồi thường một khoản thật lớn. Cô nhíu nhíu mày, biết chính mình nên đi diễn bộ phim này, nhưng
lại không yên lòng Lạc Phàm.
Chu Sâm hỏi: “Phàm ca là sinh bệnh gì? Nếu không tìm một y tá tới chăm sóc ảnh đi?”
“Không được.” Lạc Bội Bội không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Người mắc loại bệnh này, chỉ có thân nhân bằng hữu chăm sóc ở bên người không ngừng cổ vũ mới có thể làm cho bọn họ có cảm giác chính mình được quan tâm. Lạc Bội Bội sao có thể yên tâm để một người xa lạ tới chiếu cố Lạc Phàm?
Cuối cùng, Lạc Bội Bội vẫn quyết định mang theo Lạc Phàm cùng tiến tổ. Trước đây Lạc Phàm cũng không ít lần theo cô tới, chỉ là lần này sinh bệnh, không biết hoàn cảnh trong đoàn phim y có thể chịu được không. Để y ở nhà một mình, Lạc Bội Bội cũng không yên tâm, chi bằng đem người đặt dưới mí mắt, mới có thể bớt lo một chút.
Bộ phim điện ảnh này là thể loại phim văn nghệ, đạo diễn đã từng giành giải đạo diễn mới xuất sắc ở nước ngoài, hình như gọi là Hứa Úy. Lạc Bội Bội đọc sách không nhiều lắm, đối với loại phim văn nghệ này thực không có đủ tài năng thưởng thức, bất quá vì có thể lấy điểm thưởng, hỗ trợ cho sự nghiệp sau này, Lạc Bội Bội vẫn tiếp nhận.
Nói với Lạc Phàm cùng tới đoàn phim, y không cự tuyệt, chỉ là sau chuyến bay, trạng thái của y không phải thực tốt, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng tùy thời sẽ ngất xỉu. Lạc Bội Bội vội vàng gọi xe, chạy đến khách sạn đoàn phim đã đặt trước.
Nhân viên khách sạn giúp bọn họ mang hành lý lên phòng, Lạc Phàm cùng Chu Sâm ở một gian, Lạc Bội Bội một mình một gian. Thu thập thỏa đáng xong, Lạc Bội Bội nói Lạc Phàm ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi, lại không yên tâm để y một mình, cũng bảo Chu Sâm lưu lại chiếu cố y, còn mình tự ra ngoài làm quen với người trong đoàn.
Thời điểm cửa đóng lại, Lạc Phàm vừa lúc quay người đi, không nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi qua.
Ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, hôm sau đoàn phim liền khởi động máy, Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội cùng nhau tới phim trường. Phim trường là tại một thôn xóm nhỏ cách khách sạn không xa, không khí rất tươi mát, rời xa thành phố lớn ồn ào náo động, bên tai có thể nghe được tiếng chim kêu nước chảy.
Gió thu nhẹ thổi trên người, thập phần mát mẻ. Lạc Phàm hít sâu một hơi, cảm thấy tâm tình buồn khổ mấy ngày qua có chút thả lỏng.
Lạc Bội Bội mang theo Lạc Phàm cùng đi gặp đạo diễn. Lạc Phàm đêm qua xem qua kịch bản, cảm thấy rất có ý tứ, đối với vị đạo diễn mới nổi này cũng rất là tò mò. Lại không nghĩ rằng, ngay khi nhìn thấy người nọ, y lập tức ngây ngẩn cả người.
Cư nhiên là Hứa Úy.
Hứa Úy nhìn thấy Lạc Phàm, sắc mặt cũng không phải rất đẹp.
Nghe Lạc Bội Bội giới thiệu, anh ta thế mới biết nguyên lai Lạc Phàm là ca ca Lạc Bội Bội.
Lạc Phàm thu thập cảm xúc, trên mặt lộ ra một cái tươi cười cứng đờ, duỗi tay cùng Hứa Úy chào hỏi. “Hứa đạo, vài ngày trước mới gặp qua, còn nhớ rõ tôi đi?”
Hứa Úy cười cười, không bắt lấy tay Lạc Phàm, chỉ nói: “Đương nhiên.”
Lạc Phàm tay cương ở giữa không trung, không khí có chút đọng lại. Lạc Bội Bội nhíu nhíu mày, đối Hứa Úy này tâm sinh bất mãn.
Thấy Hứa Úy không có đáp lại, Lạc Phàm chả sao cả thu hồi tay. Đúng lúc này, y cảm giác được có một đạo ánh mắt đang gắt gao nhìn hắn, Lạc Phàm sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại, sau đó đại não trống rỗng.
Y đứng bất động, cùng Chử Thiếu Phong cách đó không xa đang hướng chỗ này đi tới tới xa xa tương vọng.
Chử Thiếu Phong một thân áo sơmi thoải mái, phối hợp quần dài, cùng hình tượng nghiêm túc trong văn phòng so sánh, lúc này có vẻ trẻ trung rất nhiều. Tay hắn cắm ở túi quần, từng bước một đi về phía Lạc Phàm.
Rõ ràng là một khoảng cách thực ngắn, Lạc Phàm lại cảm thấy đoạn đường này dài như cả một đời.
Chử Thiếu Phong hướng về phía này đi tới, mang theo khát khao thời niên thiếu. Từng bước một, đi qua bên cạnh y, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt tới bên người Hứa Úy.
Lạc Phàm tươi cười cương trên mặt, chậm rãi quay người lại nhìn Chử Thiếu Phong. Sau đó y ở trong lòng nói cho chính mình không cần để ý, chuyện này không có gì đáng để ý.
Lạc Bội Bội một bên đem hết thảy đều xem ở trong mắt. Giờ khắc này không có ai so với cô càng hối hận vì quyết định lúc trước, nếu sớm biết Chử Thiếu Phong sẽ xuất hiện ở phim trường, cô nhất định không mang Lạc Phàm cùng tới. Còn có, vì cái gì Hứa Úy kia cùng Chử Thiếu Phong có những cử chỉ thân mật như vậy? Bọn họ là loại quan hệ gì?
Đối với chuyện mấy ngày qua Lạc Phàm không thích hợp, Lạc Bội Bội trong lòng đại khái đoán được ít nhiều.
Lạc Phàm không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp được Chử Thiếu Phong, vốn là làm tốt chuẩn bị sẽ quên hắn, nhưng ai biết được chính mình lại như cũ trốn không thoát Chử Thiếu Phong. Y cười khổ, cũng đúng, quá khứ y nợ Chử Thiếu Phong một cái mạng, một đời này nợ còn chưa trả xong, vận mệnh như thế nào sẽ dễ dàng buông tha y đâu.
Khi đoàn phim bắt đầu tiến vào hình thức quay chụp, không thấy bóng dáng Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi vào một bên ghế xem. Phân cảnh này chính là một hồi tranh chấp, nữ chính sẽ không cẩn thận rơi vào sông nhỏ phía sau. Nước sông trong vắt, có thể thấy tận đáy. Không có bao sâu, còn chưa tới ngực người ta.
Nhưng Lạc Phàm vẫn là lo lắng cảnh Lạc Bội Bội rơi xuống nước, hiện tại là mùa thu, nếu ngâm nước sẽ dễ dàng bị cảm lạnh, Lạc Phàm lo lắng cũng thực bình thường.
Lần đầu đối diễn, cả hai diễn viên chưa hẳn quen thuộc, tránh không được vài lần NG.
Lạc Phàm nhìn Lạc Bội Bội liên tục ngâm nước, nhíu nhíu mày. Y kìm nén không được đứng dậy, đang muốn đi ra phía trước, lại có người từ phía sau ôm ngang eo y, giam cầm tay không cho y giãy giụa, đem người kéo tới ô tô ở cách đó không xa. Sau đó đóng cửa xe, đem người ấn dưới thân.
Trong xe hơi tối, nhưng Lạc Phàm không cần mở to mắt nhìn cũng biết người đè nặng phía trên là ai.
Người nọ duỗi tay mơn trớn môi y, lạnh lùng hỏi: “Ai cho phép cậu dọn đi?”
Lạc Phàm cười cười, tiếng cười bi thương, bình tĩnh nói: “Dù sao sớm hay muộn cũng phải đi, đi lúc nào thì có gì khác nhau?”
Nghe vậy, người phía trên cứng đờ, hung hăng cúi đầu hôn lên môi Lạc Phàm. Trong tối tăm vài ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt anh tuấn Chử Thiếu Phong. Nụ hôn của hắn mang theo tức giận, không đủ ôn nhu, chỉ chốc lát Lạc Phàm đã thở không nổi.
Nhưng Chử Thiếu Phong lại không có cho y cơ hội thả lỏng, ngược lại duỗi tay đi kéo quần y. Lạc Phàm khép lại hai chân, giãy giụa nói: “Không cần…… Tôi không muốn ở chỗ này……”
Chử Thiếu Phong lại động tác dã man tách ra hai chân y, ánh mắt nham hiểm, hung hăng nói: “Tôi nói rồi, không nghe lời là phải chịu trừng phạt.”
Ngay sau đó lại là một trận mưa rền gió dữ, Lạc Phàm cho rằng chính mình đã quen, nhưng sau khi làm xong, thân thể tuy rằng đạt thỏa mãn, chỗ trống trong tâm lý lại càng lúc càng lớn. Y dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Chử Thiếu Phong trước mặt, trong con ngươi không có một tia cảm tình.
Chử Thiếu Phong bị nhìn như vậy, trong lòng thực không thoải mái. Hắn lấy khăn giấy, giúp Lạc Phàm chà lau sạch sẽ, lại giúp y đem quần áo mặc tốt. Lạc Phàm giống con búp bê tùy ý hắn bài bố, giống như đối với sự tình gì cũng không để ý đến. Chử Thiếu Phong bộ dáng này của y, trong lòng có chút bực bội.
Hắn đẩy cửa, tính toán xuống xe.
Nhưng mà cửa xe vừa mở liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai.
Nghe thanh âm hình như là Hứa Úy! Chử Thiếu Phong sửng sốt, vội vàng xông lên phía trước.
Lạc Phàm đi theo phía sau hắn chầm chậm bước xuống, nhìn Chử Thiếu Phong khẩn trương, y cười cười. Vốn dĩ biết chính mình trong lòng Chử Thiếu Phong thật sự không là cái gì, tình cảm trước đây sớm đã tại bảy năm này biến mất hầu như không còn, huống chi, hiện giờ cùng y cạnh tranh, chính là người bảy năm trước y cũng không dám nghĩ có thể đánh bại.
Đi qua mới biết được là Hứa Úy rơi xuống nước.
Hình như là anh ta cùng diễn viên giảng diễn, không cẩn thận dẫm vào khoảng không, rớt xuống nước. Nước không sâu, nhưng Hứa Úy lại không biết bơi, vừa ngã xuống liền hét ầm ĩ, Chử Thiếu Phong thấy thế vội vàng nhảy xuống nước cứu người.
Lạc Phàm tới bờ sông, thấy trong nước Chử Thiếu Phong cả người ướt đẫm, gắt gao ôm Hứa Úy, muốn khẩn trương bao nhiêu thì khẩn trương bấy nhiêu, giống như ôm cái hi thế trân bảo.
Lạc Phàm cảm thấy khóe mắt có chút chua xót, nhìn Chử Thiếu Phong như vậy, vừa xa lạ lại quen thuộc. Năm đó Chử Thiếu Phong cũng từng như vậy quý trọng y, đáng tiếc hiện tại cái gì cũng không có.
Dưới chân nước sông chậm rãi chảy, Lạc Phàm nghe tiếng nước chảy bên tai, trong ánh mắt là từng trận mờ mịt. Y nhìn Chử Thiếu Phong đem Hứa Úy cứu lên bờ, tất cả mọi người vây quanh, y nhìn Chử Thiếu Phong lấy khăn lông giúp Hứa Úy lau mình, trên mặt tràn đầy quan tâm.
Trong lòng Lạc Phàm có chút ẩn ẩn đau.
Y nghĩ, nếu y cũng rớt vào trong nước, Chử Thiếu Phong có thể hay không cũng quan tâm y như vậy? Y cúi đầu nhìn nước sông an tĩnh chảy xuôi, giống như năm tháng dài lâu. Có một đạo thanh âm đang thúc giục y đi xuống, Lạc Phàm nghe thanh âm kia chỉ dẫn, từng bước từng bước đi vào lòng sông.
Nước sông lên đến ngực, lên đến đầu, y mặc kệ thân mình trầm vào trong nước. Hắc ám vô biên vô hạn đem y vây quanh, giống vô số lần đã làm mộng, y giãy giụa, nhưng không ai sẽ đến cứu y.
Sẽ không có ai chú ý tới y, tất cả mọi người đều đang quan tâm Hứa Úy, Chử Thiếu Phong cũng không ngoại lệ.