Ngày đó sau khi trở về, Lạc Phàm bị cảm, liền nhân cơ hội xin nghỉ, mấy ngày liền không tới trường. Cho nên khi đang ở trong bếp xào đồ ăn nghe được ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, y tắt bếp, mặc chiếc tạp dề có chút bẩn hề hề chạy ra ngoài, kết quả cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Chử Thiếu Phong vẻ mặt đạm mạc đứng ở cửa, y chớp chớp mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.
"Cậu...... Sao cậu lại tới đây?" Lạc Phàm xoay người nhìn nhìn căn phòng nhỏ hẹp còn ám mùi dầu khói, trên mặt có chút quẫn bách. Gian phòng đơn này là y đi thuê, cách trường học khá gần, tiền thuê nhà lại rẻ, nhưng là phòng đặc biệt nhỏ, đồ vật này nọ đặt vào đã đầy một phòng, có vẻ hỗn độn cực kỳ.
Y cho tới bây giờ chưa từng tưởng tượng qua có một ngày Chử Thiếu Phong sẽ tới nơi này tìm mình.
Bước né sang bên cạnh một chút, y ra hiệu mời Chử Thiếu Phong tiến vào. Tay Chử Thiếu Phong bỏ trong túi quần, tuy ngoài miệng chưa nói cái gì, đôi mày nhăn lại lại rõ rành rành thuyết minh hắn đối với hoàn cảnh này thực không hài lòng.
Lạc Phàm nghĩ đến ngày đó ở trên sân thượng, Chử Thiếu Phong cùng Trần Gia Dự bày trò chỉnh mình, trong lòng còn đang khó chịu âm ỉ. Lúc này thấy Chử Thiếu Phong vẻ mặt ghét bỏ, y cảm thấy thực không thể hiểu được, lại không phải y cầu hắn tới, bày mặt thối cho ai xem a.
Tức giận đẩy ra một cái ghế cho Chử Thiếu Phong ngồi, Lạc Phàm tiếp tục vào bếp làm đồ ăn, không ngờ rằng Chử Thiếu Phong cũng đi theo vào.
Phòng bếp rất nhỏ, hai người bước vào là chen chúc đến không thể xoay người. Lạc Phàm cảm giác được Chử Thiếu Phong đứng rất gần rất gần mình, mặt hơi hơi đỏ lên, cũng không biết là bị lửa hun nóng hay đang ngượng.
Chử Thiếu Phong vừa tiến vào đã bị khói dầu làm sặc. Lạc Phàm nhíu mày nói: "Cậu vào làm gì, ra ngoài ngồi đi, trong này toàn mùi dầu mỡ thôi."
"Ừ" Chử Thiếu Phong gật gật đầu, nghe lời đi bên ngoài, cùng lúc nói một câu: "Tôi còn chưa có ăn cơm."
Lạc Phàm sửng sốt, cái sạn đảo thức ăn va vào thành nồi phát ra tiếng vang chói tai. Y cảm thấy có chút khó hiểu, nhịn không được hoài nghi vừa rồi câu nói kia có phải bởi vì mình sinh bệnh mà nghe được ảo giác hay không.
Đồ ăn nấu xong xuôi đem bưng lên bàn, lấy thêm cho Chử Thiếu Phong một đôi chén đũa, Lạc Phàm ngồi xuống tỏ vẻ không để ý nói: "Không chuẩn bị cái gì tốt, Chử thiếu xin thông cảm."
Chử Thiếu Phong động đũa gắp thử một miếng, gật đầu: "Hương vị cũng không tệ."
Lạc Phàm coi như không và mấy miếng cơm, không đáp lại hắn.
Chử Thiếu Phong hỏi: "Vì sao không tới trường?"
"......" Lạc Phàm tiếp tục cúi đầu gắp đồ ăn.
Trong phòng không khí có chút quỷ dị. Chử Thiếu Phong nhìn y trong chốc lát sau, lại nói: "Chuyện hôm đó, xin lỗi cậu."
Lạc Phàm tay gắp đồ ăn chậm một chút, trong lòng rất hụt hẫng. Y cảm thấy chính mình còn không có rộng lượng thoải mái để người ta mang tình cảm bí mật của mình ra đùa dai. Y khẽ cười nói: "Thật khó có được, Chử thiếu cư nhiên cũng sẽ nói xin lỗi người khác."
Nghe y ám phúng, Chử Thiếu Phong cũng không tức giận, chỉ tiếp tục giải thích, "Bọn họ hồ nháo, tôi thật ra không đồng ý."
"Đánh cuộc chỉ là Trần Gia Dự đơn phương làm ra."
Còn có "Ngày đó lời cậu nói, tôi cũng không phản cảm".
Lạc Phàm cắn chiếc đũa sững sờ ở chỗ đó, không phát hiện mắt mình có chút ướt, chỉ là ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong, lúc này đang còn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, chính trực thanh xuân, mặt mày đạm mạc lại có chút cao ngạo, khí chất xuất chúng, giơ tay nhấc chân tràn ngập hương vị ưu nhã, ở trong gian nhà chen chúc này có vẻ thập phần không hợp, cực kỳ kỳ quái.
Lạc Phàm lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, không nghĩ cũng biết mình đây là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Một tiểu hài tử con nhà nghèo, có cái gì để so sánh với người ta, lại tư cách gì thích người ta đâu? Tuy rằng việc Trần Gia Dự làm thật sự đáng ghét, nhưng là vẫn có điểm nói đúng, y không xứng với Chử Thiếu Phong.
Cười cười, y cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt, cũng không biết là trên mặt đang nóng lên, liền nói: "Kỳ thật cậu không cần giải thích với tôi."
Chử Thiếu Phong nhíu nhíu mày, đột nhiên giơ tay chạm vào trán Lạc Phàm. Lạc Phàm thân mình cứng đờ, chỉ cảm thấy một đôi tay ấm áp trên trán mình, làm nhiệt độ cơ thể y càng lúc càng tăng, sắc mặt càng lúc càng hồng.
"Cậu phát sốt?" Chử Thiếu Phong hỏi.
Lạc Phàm nghĩ thầm hai ngày trước còn chỉ là tiểu cảm mạo mà thôi, như thế nào hiện tại liền thành phát sốt? Thuốc trị cảm uống vào một chút cũng không tác dụng sao. Vì thế y lắc đầu, lại gật gật đầu.
"Vì sao không đi bệnh viện?"
Lạc Phàm sửng sốt, "Có mua thuốc hạ sốt, uống thuốc là tốt rồi."
Bệnh viện đắt như vậy, đi một chuyến là một, hai tháng sinh hoạt phí bay cái vèo, y sao có thể sẽ đi. Y vừa nói vừa lục ngăn tủ tìm ra một vỉ thuốc hạ sốt, rót cốc nước ấm chuẩn bị uống. Ai ngờ Chử Thiếu Phong thế nhưng vươn tay lấy vỉ thuốc nhìn nhìn, nói: "Thuốc quá thời hạn."
"Hả?" Lạc Phàm ngẩn người, giây tiếp theo y đã bị Chử Thiếu Phong túm lấy, nói nhất định phải mang y đi bệnh viện. Lạc Phàm kháng cự mọi cách không có kết quả, lại thật sự bị Chử Thiếu Phong kéo đi.
Khi bác sĩ hỏi Lạc Phàm, muốn uống thuốc hay là truyền nước biển, Lạc Phàm không chút suy nghĩ liền nói uống thuốc.
Không nghĩ tới Chử Thiếu Phong ra tay một phen đè lại y đang lộn xộn, nói: "Bác sĩ, truyền đi."
Lạc Phàm lắc lắc đầu, chết sống không chịu cho gắn kim.
Chử Thiếu Phong cho rằng y sợ tiêm, kết quả trấn an một trận mới phát hiện căn bản không phải nguyên nhân này. Hắn bất đắc dĩ nói: "Tiền thuốc men tôi giúp cậu trả."
Lạc Phàm đang muốn cự tuyệt, hắn lại nói: "Coi như cậu nợ tôi."
Vì thế dưới tình huống không được phép thương lượng, Lạc Phàm ngồi trên ghế dài trước phòng khám, tay gắn kim truyền, cả người chán đến chết nhìn đông nhìn tây. Chử Thiếu Phong ngồi ở bên cạnh y, làm y cảm giác được thực câu thúc. Đặc biệt là hiện tại chút tâm tư yêu thích người ta đã bị đối phương biết, nghĩ như thế nào cũng thấy thực xấu hổ.
Y muốn nói Chử Thiếu Phong trở về, lại không nghĩ được người ta không chỉ cự tuyệt, ngược lại còn không nói một tiếng mà bồi y truyền dịch. Hai người lẳng lặng ngồi ở ghế dài, ai cũng không nói gì. Chử Thiếu Phong vốn không phải người nói nhiều, Lạc Phàm trong lòng có chút tâm tư, vì thế khoảng thời gian này trôi qua đặc biệt dài, lại tra tấn người.
Lạc Phàm xoa xoa mắt, cảm thấy có chút mệt nhọc, dứt khoát cúi đầu ngủ gật.
Chử Thiếu Phong xoay đầu qua, thấy y ngủ tư thế khó chịu, nhẹ tay đẩy một cái, để Lạc Phàm dựa đầu vào vai mình.
Nhìn kẻ đang ngủ ngon lành, Chử Thiếu Phong giơ tay mơn trớn khuôn mặt hơi hơi tái nhợt, có thứ gì đang ở trong lòng lan tràn lên men. Hắn cười cười, khi ấy ánh mặt trời sau giờ ngọ cũng ấm áp như lúc này vậy.
Khi Lạc Phàm tỉnh lại, đầu y có chút trướng đau. Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, y nhíu nhíu mày, không khỏi nghi hoặc chính mình vì sao lại nghĩ tới sự việc cách đây lâu như vậy. Những chuyện nhỏ gom gom góp góp
từ mười mấy năm trước giữa bản thân và Chử Thiếu Phong, cho rằng đã quên, lại không nghĩ đến vẫn không tự chủ mà nhớ rõ như vậy.
Truyền dịch xong, y đi theo Chử Thiếu Phong trở về. Chử Thiếu Phong đưa thuốc cho y, lại mang đến một ly nước ấm, nhìn y uống sạch sẽ mới hài lòng trở về phòng. Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong rời đi, có chút không thể tin được Chử Thiếu Phong của hôm nay lại cùng người trong trí nhớ giống nhau, ôn nhu như vậy.
Nằm ở trên giường nghĩ vẩn vơ lại nhận điện thoại của Lạc Bội Bội, hỏi giữa y với Chử Thiếu Phong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lạc Phàm bảo cô đừng suy nghĩ vớ vẩn, chuyên tâm làm việc cho tốt. Lạc Bội Bội bất đắc dĩ nói: "Vậy anh bây giờ sao rồi, có chỗ nào không thoải mái nữa không? Sau này nhớ phải ăn cơm đúng giờ."
"Anh biết rồi." Lạc Phàm cười cười, cũng không cự tuyệt muội muội quan tâm mình.
Lạc Bội Bội còn nói thêm: "Lúc anh tới bệnh viện, Chử Thiếu Phong đã khai trừ hết đám vây cánh của lão tổng cũ, sau đó thay máu một loạt nhân viên Chử thị luôn á."
"Phải không?" Lạc Phàm y thật ra không nghĩ tới còn có loại chuyện như vậy.
"Ca, anh cảm thấy hắn làm vậy là vì ai?"
"Vì ai......" Lạc Phàm ngẩn người, không sao cả cười nói: "Dù là ai cũng không có khả năng là anh đi, anh không có mặt mũi lớn thế đâu."
Chử Thiếu Phong nếu thu mua AS, vậy thì chuyện đem nhân viên công ty đổi thành tâm phúc của mình là chuyện sớm hay muộn. Y cũng sẽ không tự mình đa tình đến cho rằng Chử Thiếu Phong làm vậy vì y.
"Cứ cho là Chử Thiếu Phong sớm có tính toán, nhưng mà sớm không làm muộn không làm, cố tình chọn lúc này, này còn không nói rõ......"
"Được rồi, Bội Bội" Lạc Phàm day day trán có chút phát đau, "Anh hơi mệt, ngủ trước đây."
Nói rồi không đợi Lạc Bội Bội đáp lại liền ngắt máy, nhớ đến mấy lời Lạc Bội Bội vừa nói, y cười cười, không không nghĩ sâu thêm nữa.
Hôm sau, Lạc Phàm bị một trận hương đồ ăn gọi rời giường, y ngẩn người, còn tưởng rằng Chử Thiếu Phong xắn tay vào bếp, kết quả đi đến phòng bếp mới phát hiện nguyên lai Chử Thiếu Phong mời một dì giúp việc tới đây làm cơm ngày ba bữa.
Dì giúp việc - Ngô thẩm đem đồ ăn bưng lên bàn, cười cười chào hỏi Lạc Phàm, nói rằng cơm đã làm xong.
Lạc Phàm đi tới gõ gõ cửa phòng Chử Thiếu Phong, kêu hắn rời giường. Trong chốc lát, cửa mở ra, Chử Thiếu Phong chỉ mặc một cái quần ngủ, thân trên xích.lõa.lõa dựa vào cửa. Lạc Phàm nhìn khuôn ngực màu tiểu mạch mặt có chút nóng lên, tầm mắt dao động xuống dưới liền có thể thấy nhân ngư tuyến mê người cùng cơ bụng săn chắc.
Chử Thiếu Phong duỗi tay kéo y vào phòng, đóng cửa lại, đem người ấn lên cửa lập tức hôn sâu. Từ ngày đó Lạc Phàm dùng miệng giúp Chử Thiếu Phong, hai người liền rốt cuộc chưa làm qua. Chử Thiếu Phong ánh mắt có chút sâu thẳm, động tác lại rất ôn nhu, hẳn là bận tâm Lạc Phàm thân thể còn suy yếu, không dám làm gì quá phận.
Lạc Phàm bị cọ ra cảm giác, đang muốn tiến thêm một bước, Chử Thiếu Phong lại buông y ra. Lạc Phàm thở hổn hển hoãn khí, đem quần áo hỗn độn sửa sang lại cẩn thận, điều chỉnh cảm xúc trong chốc lát, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Chờ một lúc Chử Thiếu Phong cũng đi theo ra. Hai người ngồi ở bàn ăn, bình tĩnh ăn bữa sáng.
Chử Thiếu Phong nói: "Sau này muốn ăn cái gì cứ bảo Ngô thẩm làm giúp."
"Ừm." Lạc Phàm gật gật đầu.
"Quá gầy."
"Hả?" Lạc Phàm cho rằng mình nghe lầm, "Anh nói cái gì?"
Chử Thiếu Phong lãnh lãnh đạm đạm trả lời: "Bế lên không thoải mái."
Lạc Phàm mặt ửng hồng, có chút quẫn bách, y "Ừ" một tiếng liền không nói cái gì nữa. Mặc kệ nói
thế nào, hiện tại Chử Thiếu Phong là "Kim chủ" của y, nhân gia nói cái gì, làm theo là được.
Ăn cơm xong, Lạc Phàm liền đứng dậy chuẩn bị cùng Chử Thiếu Phong ra cửa. Chử Thiếu Phong lại nói: "Cậu không cần tới công ty."
"Cái gì?" Lạc Phàm vừa nghe, còn tưởng rằng chính mình cũng bị khai trừ rồi.
"Đem thân mình dưỡng hảo lại nói."
Lạc Phàm sửng sốt, trong chốc lát như vậy Chử Thiếu Phong đã đi rồi, chỉ để lại mình y đứng ngơ ngác ở chỗ đó, suy nghĩ xuất thần. Từ sau khi ở bệnh viện trở về, thái độ Chử Thiếu Phong đối
với y bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều. Nói ít đi mấy lời lạnh nhạt, lại đôi khi như có như không quan tâm, Lạc Phàm nếu nói mình lúc này còn nhìn không ra cái gì, vậy chính là mắt mù.
Chỉ là không biết, Chử Thiếu Phong vì sao đột nhiên thay đổi thái độ. Hắn không phải...... Hận y sao?