Lý do của Mộc Xuyên rõ ràng không thuyết phục được cha mẹ. Thấy Đoan Mộc Cô Vũ sắp mất bình tĩnh, Từ Mẫn đã nhéo tai Đoan Mộc Xuyên, giả tức giận: “Còn nhỏ như vậy không học hành cho tử tế, toàn nghĩ vớ vẩn cả ngày. Hãy vào phòng đọc sách ngay cho mẹ."
Mùa hè nóng lực, Từ Mẫn mặc chiếc áo hở lưng bó sát màu trắng mát mẻ, dáng người yêu kiều, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tao nhã, nên với bộ dạng tức giận hiện tại, không hề có cảm giác đáng sợ.
Đoan Mộc Xuyên bất đắc dĩ đi vào phòng, đến cửa phòng, sắp đóng lại thì anh nghe thấy tiếng cha mắng, mẹ cậu đang dỗ dành:
"Lão công, đừng nóng nảy, con trai lớn rồi biết thích cũng bình thường..."
"Em nghe xem, con mình mới học cấp ba!
"..."
Cửa phòng ngủ đóng lại một tiếng "Ầm" một tiếng, chặn lại âm thanh từ bên ngoài.
Mộc Xuyên bất lực ném cặp lên ghế, nằm thẳng trên giường.
Rõ ràng, theo tình hình hiện tại, gia đình sẽ không cho anh chuyển lớp.
Và ngày mai anh vẫn học cùng lớp... hay thậm chí cùng bàn với Bắc Nhã.
Không thể để thế được!
Vì chuyển lớp không có tác dụng nên anh phải tìm cách khác.
Trước khi tìm ra, Mộc Xuyên đã ngủ quên với những suy nghĩ miên man trong đầu.
Đồng hồ báo thức buổi sáng reo lên.
Trong bếp, Từ Mẫn đang chiên trứng với cắt lát bánh mì, tinh tế bày ra đĩa ăn, sau khi đặt ly sữa tươi trên bàn, liền đến phòng ngủ của Mộc Xuyên, nhẹ nhàng gọi anh dạy.
"Tiểu Xuyên, dậy ăn sáng đi! Hôm nay ngày đầu vào lớp, đừng để đến muộn."
"Vâng!"
Mặc quần áo gọn gành, Mộc Xuyên chạy đến bàn ăn, ăn vội chiếc bánh và uống ly sữa.
"Đừng vội vã như thế..."
Không đợi mẹ nói thêm, Đoan Mộc Xuyên cầm cặp chạy ra cửa thay giày: "Mẹ, con đi trước đây, tạm biệt!"
"Vậy đi đường cẩn thận!"
Vài áng mây bồng bềnh lững lờ trôi trên bầu trời.
Hai bên đường có hang cây xanh, người qua đường tấp nập, Mộc Xuyên lên tàu điện ngầm cùng với đám đông náo nhiệt.
Tàu gầm rú ầm ĩ, và khi nghe thấy đài phát thanh thông báo đã đến nhà thì tốc độ của tàu chậm dần lại và dừng lại.
Mộc Xuyên thở hổn hển phi đến trường.
Ngẩng đầu nhìn lên, vẫn còn cách cổng trường khoảng trăm mết.
Khi tiếng chuông vào học ngân lên, cổng trường dần khép lại.
"Làm gì vậy! Muộn học rồi! Mấy cậu biết bây giờ là mấy giờ không?!"
Đứng ở cổng trường là một giáo viên trông dữ dằn đang quát hai nam sinh đi muộn.
"Mẹ kiếp! Nếu biết hôm nay viện trưởng trực, tối hôm qua mình đã ngủ sớm rồi!"
"Đúng vậy! Xem ra chúng ta sẽ bị mắng, đi từ từ thôi. Sau khi những tên kia bị mắng xong, lửa giận của viện trưởng lắng xuống, chúng ta sẽ bị mắng ít hơn."
Những học sinh đến muộn ở cổng trường đang nhỏ giọng lên kế hoạch.
Đoan Mộc Xuyên vểnh tai nghe, cảm thấy rất có đạo lý, anh đi chậm lại.
Càng ngày càng gần cổng trường.
Thầy giáo quay đầu nhìn sang, sắc mặt tối sầm quát: "Mấy thằng nhãi kia! Không nhanh lên, sẽ bị phạt chạy mười vòng quanh trường! Nhanh lên!"
“…’’
Nghe đến đây, cổng trường hoàn toàn nổ tung!
Một nhóm nam sinh phớt lờ bạn đồng hành của mình, lao về phía cổng trường, khiến Mộc Xuyên sững sờ.
Vậy là đã đến muộn.
Anh cảm thấy xấu hổ khi ngày đầu tiên đi muộn.
Sau khi huấn luyện viên huấn luyện một nhóm người, anh ta đưa mắt nhìn Mộc Xuyên cuối cùng, giọng điệu vô cùng bất mãn, "Cậu! Cậu học lớp nào? Trễ học rồi còn ung dung như thế!"
Bỗng có một giọng nói cắt ngang.
Viện trưởng hơi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
"... Trưởng khoa!"
Một bạn học nữ đi tới, đứng trước mặt viện trưởng nói.
"...Bạn cùng lớp Bắc Nhã sao?”
Khi Mộc Xuyên nghe thấy từ "Bắc Nhã", cơ thể anh căng thẳng theo bản năng.
Anh nhìn Bắc Nhã đang nói chuyện với trưởng khoa.
Trang phục hôm nay của cô vẫn là bộ đồng phục mỏng manh, với chiếc nơ và chiếc váy sẫm màu.
Khi Đoan Mộc Xuyên định thần lại, viện trưởng với Kim Bắc Nhã nói chuyện phiếm xong, trên mặt viện trưởng có chút không hài lòng, bất đắc dĩ nói với hai người bọn họ: "Các em! Ngày mai đừng đến muộn nữa! Vào đi!”
Trưởng khoa vừa dứt lời, Mục Xuyên chưa kịp cảm ơn, cô gái bên cạnh kéo anh chạy vào.
"Thật may... ha..."
Sau khi cách cổng trưởng một đoạn, Bắc Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Mộc Xuyên, ngữ khí có chút cường điệu nói: "Oa, vừa rồi khiến tôi sợ chết khϊếp, may mà tôi thông minh, nếu không chúng ta phải chạy mười vòng quanh sân đó!"
Vừa rồi cô ấy đối phó với giáo viên rất bình tĩnh, cô ấy không sợ hãi!
Tại sao cô ấy ở đây?
Thấy Đoạn Mộc Xuyên nhìn mình, Kim Bắc Nhã chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng nhảy về phía trước Đoạn Mục Xuyên, ánh mắt lấp lóe, có chút đáng yêu hỏi: "Bạn học, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"Hmm... Bạn học Bắc Nhã, thật trùng hợp!"
Anh cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối cùng.
Cô gái dường như không nghe thấy, lấy ngón tay chọc vào ngực nam sinh, "Bạn học Đoan Mộc Xuyên vẫn rất thông minh, ngay cả bảng tên cũng không đeo, sợ bị chủ nhiệm nhận ra sao?"
Nghe đối phương nhắc nhở, Đoạn Mục Xuyên vội vàng mở cặp sách, tìm một bảng tên đeo lên ngực.
Kim Bắc Nhã cố ý đi chậm lại một bước, đi phía sau Đoan Mộc Xuyên, vừa cẩn thận hỏi: "Hôm nay... Mộc Xuyên còn chuyển lớp sao?"
“……” Đoan Mộc Xuyên liếc nhìn cô gái phía sau, thản nhiên đáp: “Không chuyển nữa.”
Dường như ngay lập tức nghe được tin đội tuyển bóng đá quốc gia bước vào World Cup.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bắc Nhã hiện lên vẻ vui mừng.
Bước đến tòa nhà dạy học, Bắc Nhã trịnh trọng nói: "Học sinh Đoan Mộc! Chúng ta lại làm quen với nhau nhé! Mình là Kim Bắc Nhã, rất vui được gặp cậu."
Nhìn cô gái lập dị trước mặt, Đoạn Mộc Xuyên ôm cặp sách, bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi ở cổng trường, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu." Nói xong, anh cúi đầu cảm ơn thể hiện phép lịch sự.
"Cậu không cần khách khí như vậy, sau này có gì không hiểu thì hỏi tớ."
"Mặc dù tớ là lớp trưởng, nhưng có thể coi tớ như một bạn học bình thường, cậu hiểu chứ?"
Hai người vừa tán gẫu, vừa đi lên cầu thang.
Đoạn Mục Xuyên đột nhiên dừng lại, làm cho Kim Bắc Nhã đang đi bên cạnh kỳ quái hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Vừa rồi cậu cố ý ngăn trưởng khoa đúng không?"
"A... không... không, cậu đang nói gì vậy?! Hôm nay tớ tình cờ đi học hơi muộn, mong viện trưởng chiếu cố!"
"Hóa ra là như vậy..."
Đoan Mộc chưa kịp suy nghĩ, Kim Bắc Nhã đã cắt đứt suy nghĩ của anh, "Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, vào lớp thôi! Nếu không, sẽ bị phạt đó!"
Nói xong, cô gái lại kéo cổ tay Mộc Xuyên một lần nữa, lao lên lầu.