Đoan Mộc Xuyên đứng trước cửa sổ với đôi mắt mệt mỏi, hút một điếu thuốc, đồng thời có tiếng mở cửa sột soạt sau lưng anh. Một người phụ nữ mệt mỏi với chiếc va ly bước vào cửa,ngáp dài.Khi chạng vạng tối dần, vài đôi tay đang trong tay cười nói trên con đường mờ mờ.
Khi cô ấy nhìn thấy Mộc Xuyên nửa đêm đã dậy vẫn hút thuốc trên ban công, đôi lông mày xinh đẹp của cô ấy cau lại, "Muộn như vậy rồi, sao còn chưa ngủ? Em đã nói mấy lần rồi, hút thuốc hại cho sức khỏe..."
" Khoảng thời gian này trở về, có ở lại lâu không?"
Đoan Mộc Xuyên đầu ngửa nhìn nữ nhân, ngữ khí bình thả như tùy ý hỏi.
"Chiều mai đáp máy bay, em sẽ đi Anh, tháng sau mới về. Anh cũng biết em đã phiêu bạt nhiều năm như vậy, được vào danh sách của cuộc thi Luân Don đối với em có ý nghĩa như nào?"
Đoan Mộc Xuyên im lặng, rít một hơi thật sâu rồi dập tắt điếu thuốc.
"Chúng ta ly hôn đi."
Kim Bắc Nhã người đang thu hành lý, mặc quần áo cho ngày mai, khi cô nghe được câu này thì mọi hành động đều dừng lại.
“…Được”
Đoan Mộc Xuyên vào gian phòng ngủ khác, vừa đóng cửa lại, thanh âm có chút mệt của anh vang lên, "Ngày mai em phải lên máy bay, nghỉ ngơi sớm một chút, tháng sau anh về sẽ làm thủ tục."
“Um…”
Lúc từ cục dân chính đi ra, Đoạn Mục Xuyên nhét giấy ly hôn vào trong túi áo khoác, nhìn Kim Bắc Nhã có chút thất thần cười dịu dàng.
"Cảm... cảm ơn." Đôi mắt Kim Bắc Nhã tựa hồ sáng ngời, gượng cười nói: "Cũng chúc mừng anh, anh đã được tự do. Mấy năm nay em đi xa, cũng không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Em xin lỗi!"
Nhìn người phụ nữ cúi đầu, đôi vai run run, Đoan Mộc Xuyên tiến lên xoa đầu nàng, "Em không sai, em có ước mơ để theo đuổi, còn anh vẫn luôn muốn sống một cuộc sống bình thường, gây cho em rất nhiều bất tiện."
"Đừng nói như vậy..."
"Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nữa. Lau đi."
Đoan Mộc Xuyên theo thói quen lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mặt cho cô gái rồi nói: "Sau này anh không ở đây nữa, nhớ ăn đúng giờ, nếu sợ quên thì đặt đồng hồ báo thức để nhắc nhở."
"Còn nữa, đừng lúc nào cũng gọi đồ ăn mang đi. Thực ra nấu nướng cũng không khó. Anh có để mấy cuốn sách dạy nấu ăn trên kệ bếp, có thời gian thì tìm hiểu."
"Nhân tiện, nhớ đừng thức khuya. Mỗi lần em trả lời tin nhắn anh đều vào sáng sớm. Tuy rằng em luôn nói với anh rằng buổi tối em có cảm hứng sáng tác. Nhưng thức khuya lâu không tốt cho sức khỏe của em.
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của người đàn ông, Kim Bắc Nhã càng ngày càng rơi nước mắt, nhìn thật đáng thương.
Đoan Mộc Xuyên đút hai tay vào túi, quay người nói lời từ biệt cuối cùng: “Anh đi đây, em về sớm một chút.” Nói xong, bóng người nam nhân dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Cuối cùng, Kim Bắc Nhã, người không thể chịu đựng được nữa, chậm rãi quỳ xuống, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Cô đã nhận được vinh dự cao nhất mà tất cả các họa sĩ đều thèm muốn. Những bức tranh của cô cũng đã được mang vào hội trường tượng trưng cho vinh dự cao nhất của các họa sĩ thế giới.
Tuy nhiên, lúc này, cô nhận ra mình đã đánh mất một thứ quý giá hơn cả danh dự.
…
Gần đến ngã tư, lúc này chuông điện thoại reo.
Anh ấy đang đeo tai nghe Bluetooth, trong khi điều khiển vô lăng bằng một tay.
Có tiếng phanh gấp, còi phía trước.
“Bíp, bíp”
Một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ, lao tới từ phía đối diện.
”Bùm”
…
"Tin tức buổi tối, tài xế xe tải lái xe mệt mỏi đã đâm vào một chiếc ô tô trên đường cao tốc. Vụ tai nạn đã gϊếŧ chết một người. Cảnh sát đã bắt giữ tài xế ..."
…
Khi Đoan Mộc Xuyên tỉnh dậy sau bóng tối vô tận, anh đang ngồi trong lớp học, trên giảng đường có một giáo viên đang giải thích các công thức toán học, anh sờ đầu nhìn xung quanh, bắt gặp những gương mặt xa lạ.
Trong ký ức hỗn loạn của anh, hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê vẫn còn đọng lại.
Tôi được tái sinh?
Nhưng nơi này là đâu?
Mộc Xuyên tò mò nhìn xung quanh. Giáo viên dạy toán trên bục cau mày ném một viên phấn về phía Mộc Xuyên, "Học sinh Đoan Mộc Xuyên, xin mời trả lời câu hỏi này."
“A…” Theo bản năng phản xạ có điều kiện đứng lên, nhìn bảng đen toàn công thức ma quái, thật xấu hổ cho một động vật đã tốt nghiệp đại học mấy năm.
Chuông báo hết giờ đột ngột vang lên, cứu mạng Đoan Mộc Xuyên. Anh ngồi trở lại chỗ của mình dưới ánh mắt của giáo viên toán như đã nói "để bạn đi".
"Đoan Mộc Xuyên, ngươi thật dũng cảm a! Trong toán học ngươi cũng dám ngủ gật."
Cậu bé cùng bàn giơ ngón tay cái với Mộc Xuyên trong khi thu dọn cặp sách.
Nhìn theo biểu tượng động tác của người bạn cùng bàn, Mộc Xuyên dần dần xua tan mây mù, ký ức của anh như một tia sáng ùa về.
Dường như anh đã du hành đến ngày trước khi anh chuyển đến lớp nghệ thuật trường trung học số 3.
Vì điểm văn hóa kiếp trước không đạt yêu cầu, sau đó anh xin giáo viên chủ nhiệm chuyển lớp, chuyển sang lớp nghệ thuật trường trung học số 3
Học mĩ thuật trung học số 3 nghe có vẻ hơi xa vời. Nhưng bản thân ở kiếp trước vẫn rất chăm chỉ, cuối cùng, anh được nhận vào một trường nghệ thuật hạng hai với số điểm vượt quá điểm trúng tuyển của bài kiểm tra nghệ thuật hơn mười điểm.
Cũng chính vì chuyển đến lớp nghệ thuật trung học số 3 nên anh đã gặp Kim Bắc Nhã. Cuối cùng cả hai đã đến với nhau.
Học mĩ thuật vì điểm văn hóa của kỳ thi tuyển sinh đại học sinh viên mĩ thuật yêu cầu tương đối thấp.
Nhưng Bắc Nhã thực sự yêu thích nghệ thuật từ tận đáy lòng. Nó giống như cô ấy sinh ra để vẽ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người thỏa thuận sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Nhưng mối quan hệ sau đó không ngọt ngào như thời đại học. Đoan Mộc Xuyên thừa nhận rằng anh là một người bình thường, anh đã nghĩ đến việc có một người vợ tốt để đi cùng anh cả đời trong một gia đình bình thường. Nhưng anh ấy sẽ không buộc Bắc Nhã thay đổi vì mình.
Anh ấy đã theo dõi sự đam mê của Bắc Nhã ngay từ đầu, khi cô ấy gửi bản thảo hết lần này đến lần khác đều bị từ chối, ngay cả khi cô ấy nản lòng, Mộc Xuyên tiến tới để an ủi, động viên cô ấy. Dù rất đau lòng khi nhìn thấy Bắc Nhã như vậy, nhưng dù sao đây cũng là ước mơ cô đã kiên định từ thời trung học, anh vẫn lựa chọn ủng hộ cô.
Sau đó, Bắc Nhã dần trở nên nổi tiếng, từ việc tham gia các cuộc thi đến tổ chức triển lãm cá nhân, các tác phẩm của cô cuối cùng đã lọt vào danh sách của các phòng trưng bày quốc tế.
Cô ấy bắt đầu một cuộc sống bay khắp nơi, cô ấy cần sắp đặt các triển lãm trong và ngoài nước, tham gia các hội nghị và phỏng vấn người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới, hai người dần ít gặp nhau hơn và rời xa nhiều hơn.
Ai đó nói rằng kẻ thù lớn nhất của hôn nhân là một nơi khác, nhưng lúc đầu Mộc Xuyên không tin điều đó.
Cho đến khi anh trải qua vài tháng dậy sớm đi làm một mình, ăn cơm một mình. Thời gian đầu, anh phải đối phó với việc bố mẹ hai bên thúc giục sớm có con,.....
Cuối cùng, Mộc Xuyên đệ đơn ly hôn.
Tấm rèm trắng của lớp học rung rinh, Mộc Xuyên xách cặp đi ra ngoài, giờ tan học, cậu nên trở về nhà, nhưng cậu còn có một việc rất quan trọng phải làm.
Về phần sau khi tái sinh, khi chuyển lớp gặp Bắc Nhã.
Đừng để những gì đã xảy ra, xảy ra một lần nữa!
“Bùm, bùm, bùm”
“Mời vào”
Khi Mộc Xuyên bước vào văn phòng giáo viên, Âu Dương đang soạn giáo án cho ngày mai, cô ngẩng đầu nhìn người bước vào, có chút kinh ngạc.
Học sinh này được đàn anh trước đây của cô giới thiệu, một học sinh sẽ được chuyển đến lớp của cô vào ngày mai.
"Đoan Mộc Xuyên, sao em còn chưa về, có chuyện gì?"
"Âu Dương lão sư, em tới hỏi cô một chuyện."
"Ồ? Nói đi."
Đoan Mộc Xuyên tiếc nuối cúi đầu nói: "Em muốn đăng ký một lớp mĩ thuật khác, được không?"
Âu Dương cau mày, hỏi tại sao. Lúc này, lại có tiếng gõ cửa văn phòng.
"Mời vào-"
Mộc Xuyên nhìn người bước vào. Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, cơ thể của Mộc Xuyên ngay lập tức đông cứng lại.
Vì Âu Dương đang ngồi nên không chú ý đến vẻ mặt của Mộc Xuyên, Âu Dương với vẻ mặt hòa nhã chào hỏi người tiến vào.
"Học sinh Kim Bắc Nhã, bạn cũng có điều gì muốn hỏi giáo viên?"