Chương 3: Ba ba

Ngày 07/06/2024

EDIT: Dandan

======

Sau khi hai người vào nhà, Du Hàm tò mò hỏi: “ Phong ảnh đế thật sự ở đây sao? ”

“ Không thì sao. ”

“ Wow... ”

Đây là duyên phận quỷ quái gì

“ Đừng nói đến y nữa, anh tới đây làm chi? ” Dư Vị Hi ngó hai túi đồ ăn trong tay Du Hàm lạnh lùng nói: “ Em đang giảm cân, lăn qua một bên đi. ”

“ Em gầy như vậy còn giảm cân cái quỷ gì, lại giảm nữa thì không khỏe mạnh. Buổi tối anh nấu một bữa ngon cho em, bọn A Dịch cũng tới ấm áp nhà mới cho em. ”

“ Được được được. ” Dư Vị Hi mặc kệ Du Hàm.

Dư Vị Hi xuất thân dancer chuyên nghiệp từ nước Mỹ, sau lại về nước ký hợp đồng, cùng với đám Du Hàm tổ hợp thành nhóm nam đoàn sáu người xuất đạo, mặc dù hiện tại nhóm này đã hữu danh vô thực, nhưng tình cảm giữa bọn họ vẫn tốt như cũ.

Mà Du Hàm vẫn cứ như trước đây là gà mẹ của đám nhóc trong nhóm.

Du Hàm cầm túi vào phòng bếp, trong miệng còn cứ nhắc mãi: “ Anh thấy nhà này của em cái gì cũng thiếu... Em xem đi đến cả lò vi sóng cũng không có, quay đầu lại anh đi mua cho em một cái. ”

Dư Vị Hi nằm trên sô pha bắt chéo chân chơi điện thoại, “ Ừm ” một tiếng.

Lần chuyển nhà này hắn gần như chưa mua sắm thêm cái gì, chỉ với đống gia cụ cùng đồ dùng mà đồng nghiệp và thành viên trong nhóm đưa cũng đã đủ làm người bên dịch vụ chuyển nhà chạy qua lại mấy lần.

“ Đúng rồi, để sáng mai người bên dịch vụ chuyển nhà dọn chung với những món bọn A Dịch đưa...... ”

“ ...Còn có cái gì? ” Dư Vị Hi nâng mắt, đứng dậy nhìn một vòng căn nhà nhỏ sắp bị nhét đầy của mình, nói: “ Không còn thiếu cái gì mà? Mọi người mà còn đưa thêm nữa thì phải lấy luôn cả phòng luyện tập để đặt đồ mất. ”

“ Đừng lo lắng, đều là mấy món nhỏ, mấy món nhỏ thôi. À... Anh còn tặng gối đầu cho em. ” Nụ cười của Du Hàm chợt trở nên có chút quỷ dị, cười tủm tỉm nhìn Dư Vị Hi nói: “ Em sẽ thích. ”

Mí mắt Dư Vị Hi bắt đầu giật giật.

Du Hàm giống như hiến vật quý hô: “ Là gối ôm hình Phong Nghiên theo tỷ lệ thực nga! Ngang! Gối ôm! Là loại chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ đó! ”

Dư Vị Hi: “ ... ”

Dư Vị Hi: “ Má ơi. ”

Dư Vị Hi từ sô pha nhảy dựng lên, túm lên gối đầu vọt về phía Du Hàm.

“ Ai kêu anh mua thứ như vậy thế, đầu óc anh hỏng rồi sao! ”

Du Hàm vừa né tránh vừa còn không sợ chết hô: “ Không phải em cũng sưu tầm sao? Trước đó anh đã thấy trên giường em có rồi nhé! ”

“ Em không có! ”

“ Còn có poster, đồ lưu niệm, thú bông... ”

“ Anh câm miệng đi!! ”

Dư Vị Hi bắt được Du Hàm, một động tác hạ eo quét chân trực tiếp khiến anh ngã, rồi nhào người lên muốn đánh.

Nhìn Dư Vị Hi đè trên người mình, Du Hàm nhấc tay quát: “ Là bản giới hạn! ”

Nắm tay của Dư Vị Hi treo giữa không trung.

Du Hàm tiếp tục nói: “ Chính là hệ liệt hoa anh đào bản giới hạn kia! Anh kêu em gái cướp bằng được cho anh đó! ”

Dư Vị Hi buông xuống nắm tay, “ Hừ ” một tiếng.

Du Hàm chớp chớp mắt, cố ý trêu chọc: “ Đương nhiên nếu em không cần anh chỉ đành phải kêu em gái anh trả hàng sao... Ngô!! ”

Du Hàm cuối cùng vẫn là bị đánh.

Dư Vị Hi vốn còn muốn đánh tiếp, nhưng bị một giọng nói mềm mại đánh gãy.

“ Ba ba? ”

Dư Vị Hi cùng Du Hàm quay đầu, thấy trợ lý nắm một bé trai trắng nõn sạch sẽ đứng ở cạnh cửa.

Dư Vị Hi buông Du Hàm ra, nửa quỳ giang hai tay hướng bé trai nói: “ Bánh Mật Nhỏ mau tới đây. ”

Bánh Mật “ Lộc cộc ” chạy đến còn chưa cởi cặp sách ra đã nhào vào ôm ấp của Dư Vị Hi.

“ Ba ba! ”

Khoảng thời gian trước Dư Vị Hi ra nước ngoài quay phim, đứa nhỏ đã thật lâu không gặp ba ba, rất rất nhớ ba ba.

Bánh Mật dùng khuôn mặt mềm mụp cọ cọ Dư Vị Hi, ngọt ngào nói: “ Ba ba đã trở về. ”

“ Bánh Mật, không phải đã nói với con đừng gọi ba ba rồi sao, phải gọi là ca ca. ”

Trước đó Bánh Mật bị truyền thông chụp tới rồi, Dư Vị Hi đối ngoại nói Bánh Mật là cháu trai hắn.

Không chỉ là vì danh dự của Dư Vị Hi, mà cũng là vì bảo hộ Bánh Mật.

“ Không có việc gì đâu. ” Du Hàm tiễn trợ lý về, đóng cửa lại, rồi cười nói: “ Anh cũng không phải người ngoài, đã mấy ngày rồi bé con không gặp em, trước đó còn giận dỗi với anh đâu. ”

Du Hàm là người duy nhất biết thân phận của Bánh Mật.

“ Sao? ” Dư Vị Hi nhướng mày, nhéo nhéo khuôn mặt bé trai nói: “ Đã biết giận dỗi rồi sao? ”

Bánh Mật cúi đầu, bĩu môi không nhìn Dư Vị Hi.

“ Ở trước mặt anh Du Hàm thì không sao cả, nhưng buổi tối ở trước mặt các anh chị khác thì phải gọi là ca ca, hiểu không? ”

“ Dạ! ” Bánh Mật gật đầu như đảo tỏi.

Dư Vị Hi ôm Bánh Mật lên, cúi đầu hôn trán nhóc, nói: “ Ba ba mua quà từ Mỹ về cho con nè. ”

Nhìn Dư Vị Hi cùng đứa nhỏ ngồi trên sô pha mở quà, Du Hàm đang rửa rau cũng nhịn không được cười.

Nhìn một lát, Du Hàm nhịn không được nói: “ Phong Nghiên ở cách vách đi. ”

“ Thì sao? ” Dư Vị Hi quay đầu lại liếc mắt nhìn Du Hàm một cái: “ Sao thế, còn muốn chuẩn bị quà cho hàng xóm sao. ”

Du Hàm hơi hơi nhíu mày nói: “ Hi Hi, chuyện của Bánh Mật em không định nói với y sao. ”

Dư Vị Hi dừng động tác trên tay.

Du Hàm rũ mắt, vừa xắt rau vừa nói: “ Hi Hi à, thích người ta thì thổ lộ đi, em như vậy... Ngao ô! ”

Du Hàm lại bị gối đầu đập mặt.

Dư Vị Hi ánh mắt lạnh lẽo nói: “ Còn nói nữa là em ném anh ra khỏi cửa sổ đó. ”

Du Hàm bất đắc dĩ tiếp tục nấu cơm vậy.

“ Thích cái gì nha? ” Bánh Mật ngẩng đầu chớp mắt nhìn Dư Vị Hi.

“ Có thích món quà này không? ” Dư Vị Hi lắc lắc chú khủng long nhỏ bằng vải trong tay.

“ Thích! ”

Dư Vị Hi xoa xoa đầu Bánh Mật.

Nhìn nhóc con mềm mụp trước mặt, Dư Vị Hi thầm nghĩ, may là mặt mũi nhóc con này theo mình, tính cách cũng không giống tên kia.

Quả đúng là tiểu thiên sứ mà.