Tần Lẫm mua một cây kẹo mυ"ŧ nhét vào miệng, rồi đạp xe về nhà.
"Nhiệm vụ, đứa con của vận mệnh!" B612 nhắc nhở.
"Ngày mai khai giảng là có thể gặp rồi, gấp gì chứ." Tần Lẫm đáp.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng tại trường Trung học số Một thành phố B, cả sân trường ngập tràn hương thơm của hoa quế. Khi Tần Lẫm bước vào lớp học, cậu cũng có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Các bạn trong lớp A hầu hết đều đến sớm, khi Tần Lẫm vừa vào lớp đã có người đã hào hứng chào cậu: "Anh Tẫn đến rồi à!"
Tần Lẫm gật đầu rồi chào hỏi mọi người, tạo nên không khí rất sôi động.
Cậu có rất nhiều bạn bè, dù là lớp mới nhưng khi nhìn quanh, ít nhất cũng có một nửa là gương mặt quen thuộc. Tất nhiên, người ngồi bên cửa sổ, Sở Lăng Phong, không chỉ là quen thuộc… mà còn rất quen thuộc.
Người này mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng trong suốt, trông như cành cây tuyết trong rừng đã trở nên sống động.
Ngồi bên cạnh hắn là bạn thân từ nhỏ kiêm người hầu nhỏ Liễu Phi Dương, người không chịu làm người bình thường mà cứ muốn trở thành cây tuyết truyền âm, nghĩ lại thật không có chút khí phách, từ trước đến nay Tần Lẫm không ưa cậu ta.
Vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn của Tần Lẫm là Triệu Anh Kiệt đã nhận thấy hướng nhìn của cậu, tự giác lên giọng và bắt đầu đánh giá hàng ngày về Sở Lăng Phong: "Cậu nhìn xem Thái tử gia của chúng ta có dáng vẻ thanh cao như thế nào."
Tần Lẫm gật đầu tán thưởng.
B612: "Tần Lẫm!"
Lúc này Tần Lẫm mới nhớ ra rằng bên cạnh mình còn có một kẻ phản bội là B612.
"Yên tâm" Tần Lẫm hứa hẹn như một kẻ trăng hoa: "Bây giờ tôi chỉ đang diễn thôi, chắc chắn sẽ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ."
Vừa dứt lời, giáo viên đã bước vào. Phòng học vừa nãy còn ồn ào lập tức yên tĩnh.
Khai giảng chỉ toàn là những việc lặt vặt, sau khi cả lớp nhận sách giáo khoa xong, là đến phần phân chia chỗ ngồi.
Giáo viên chủ nhiệm họ Vương, mặc một bộ vest đen, nhìn thì có vẻ nghiêm khắc nhưng lại rất dễ dãi trong việc này.
"Cứ ngồi theo chỗ hiện tại đi, đến khi thi giữa kỳ rồi chúng ta sẽ phân lại chỗ" Cô ấy cầm viên phấn trong tay, dường như chuẩn bị chuyển sang phần tiếp theo, chẳng qua cô ấy còn lễ phép hỏi: "Có ai có ý kiến gì không?"
Giữa những tiếng "không" vang lên, một giọng nói nổi bật lên hẳn.
"Thưa cô, em muốn ngồi cùng bàn với bạn Sở Lăng Phong." Tần Lẫm đứng lên.
Một lời nói như ném đá vào mặt hồ yên ả, bên ngoài lớp A vẫn tĩnh lặng nhưng bên trong đã có sóng ngầm nổi lên.
Một nửa số học sinh trong lớp A đều từ cấp 2 của trường này lên, phần lớn trong số họ đều biết chuyện cũ giữa Tần Lẫm và Sở Lăng Phong, giờ đây ánh mắt họ bắt đầu trao đổi với nhau, trong không khí tràn ngập sự hào hứng như chờ đón điều thú vị.
Hai người này vốn sinh ra đã không hợp nhau, nhìn nhau là đã thấy ghét. Các giáo viên còn thêm dầu vào lửa. Họ thường than thở với Tần Lẫm: "Nếu em giỏi Toán như Sở Lăng Phong thì tốt biết mấy."
Rồi lại quay sang tiếc nuối với Sở Lăng Phong: "Nếu em giỏi Văn như Tần Lẫm thì tốt biết bao."
Lâu dần, chẳng có gì ngạc nhiên nếu hai người không hợp nhau.
Hơn nữa, gu thẩm mỹ của họ cũng lại giống nhau đến kỳ lạ. Khi Sở Lăng Phong, người luôn lạnh lùng có thể nói vài câu với hoa khôi Giai Di, thì Tần Lẫm cũng đã khen ngợi nhan sắc của cô nàng trên diễn đàn trường.
Hận thù mới cũ, không hơn không kém.
Bây giờ Tần Lẫm chủ động yêu cầu ngồi cùng bàn với Sở Lăng Phong, rõ ràng là kế hoạch của chồn chúc tết gà, chuẩn bị tính sổ rồi. Gần gũi không chỉ để đạt được lợi thế mà còn để đánh bại tình địch một cách nhanh nhất.
Còn Sở Lăng Phong, hắn vẫn lạnh lùng ghi tên lên sách giáo khoa mới phát, không có phản ứng gì với việc này.
Cô giáo chủ nhiệm Vương hơi sững sờ, mỉm cười hỏi: "Em có thể nói lý do được không?"
Tần Lẫm ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Thưa cô, em và bạn Sở Lăng Phong là những người bạn rất tốt. Hơn nữa cô cũng biết điểm đầu vào của chúng em, em không giỏi Toán, bạn ấy không giỏi Văn, chúng em có thể giúp nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."
Mọi người đều bị sự vô liêm sỉ của Tần Lẫm làm choáng váng, có thể không đổi sắc nói ra câu "bạn tốt" , còn muốn giúp tình địch học tập, đây là một tinh thần chủ nghĩa viện trợ không vụ lợi... và cũng là một kỹ năng nói dối cao siêu.
Nếu Tần Lẫm mà giúp được Sở Lăng Phong học tập, thì trường số Một thành phố có thể chiếm chỗ của Sở giáo dục và trở thành bá chủ của phố Tây lập tức.
Cô giáo Vương không biết những chuyện này, cô ấy gật đầu, thấy lời của Tần Lẫm rất có lý. Lần trước Tần Lẫm được 140 điểm Văn, 26 điểm Toán; Sở Lăng Phong được 150 điểm Toán, 65 điểm Văn, chẳng phải rất xứng đôi sao.
Cô ấy vốn định đợi đến kỳ thi giữa kỳ rồi điều chỉnh, nhưng giờ Tần Lẫm đã mở lời, cô ấy liền thuận nước đẩy thuyền: "Được rồi, hai em ngồi cùng nhau nhé."
Bạn thân từ nhỏ của Sở Lăng Phong là Liễu Phi Dương giơ tay nói: "Thưa cô, em không đồng ý, em cũng muốn ngồi cùng bạn Sở Lăng Phong."
Liễu Phi Dương là người đứng đầu khối, dường như cũng có thể giúp Sở Lăng Phong học tập.
Chính chủ còn chưa lên tiếng, cận vệ đã lên tiếng phản đối, các bạn trong lớp không thể rời mắt, muốn xem rốt cuộc Sở Lăng Phong sẽ chọn ai.
Cô giáo Vương quay đầu hỏi Sở Lăng Phong: "Em muốn ngồi cùng ai?"