Chương 7

"Còn chưa nghĩ tốt, cứ như vậy trước đi."

Phương Minh Khải và Phương Ái Ái vẫn không giống nhau. Nếu thật sự muốn làm việc lặt vặt, cũng không phải không tìm được việc. Chỉ là việc tìm được đều là những việc vừa cực khổ vừa mệt nhọc, chỉ có thể bán sức lao động. Mồ hôi rơi xuống đất quăng ngã tám cánh hoa, cũng không ngã được mấy phần tiền.

"Cái gì gọi là như vậy trước, dù sao thủ tục con về thành phố đã làm xong, hiện tại đi đâu cũng tự do. Nếu ở nhà không có việc gì làm, vậy thì đến nhà bà ngoại ở một thời gian. Giúp bọn họ làm công việc trên đất, coi như là con thay mẹ tận hiếu tâm."

Một đại nam nhân cứ luôn ở nhà đợi sao được, vốn dĩ đã không có chí khí gì, lại tiếp tục mài xuống cũng đừng trở thành đồ ngốc.

"Năm nay Minh Khải mới trở về, ở nhà cũng không được bao lâu. Chuyện đến nhà mẹ vợ vẫn là thôi đi, tìm thời gian chúng ta cùng đi xem ba mẹ vợ." Phương Nhất Chước có chút không đành lòng nói.

Đứa nhỏ đã chịu đủ khổ, mười lăm tuổi rời khỏi nhà về quê làm thanh niên trí thức, năm nay thật vất vả mới trở về được.

"Con đi, đợi lát nữa thu thập hành lý, ngày mai sẽ đi liền." Lông mày Phương Minh Khải cuối cùng cũng không cau nữa, bất quá biểu tình trên mặt vẫn rất hung dữ.

Nông thôn tốt nha, thứ tốt ở nông thôn vẫn rất nhiều. Bắt một con cá, một con gà đều có thể lén lút lấy ra bán, thật đúng là một con đường có thể tích góp vốn. Chờ có vốn, hắn sẽ lập tức thu dọn đồ ở nông thôn, sau đó mang đến bán trong thành phố, kiếm chênh lệch giá từ bên trong.

"Đây không phải là lúc giận dỗi. Con không thích học đầu bếp vậy thì không học, công việc của công nhân nồi hơi không làm thì không làm. Ở nhà nghỉ ngơi một thời gian cũng không sao." Phương Đại Đầu mềm lòng nói.

Phương Đại Đầu có thể trở thành đầu bếp trong nhà ăn, tính tình chắc chắn không mềm. Năm đó một tay nuôi lớn con trai cũng không tính là từ phụ gì, thậm chí không kém nghiêm phụ bao nhiêu.

Nhưng mà đây không phải là khoảng cách thế hệ sao, lúc đối mặt với cháu trai cháu gái, tính tình Phương Đại Đầu mềm nhũn. Hơn nữa cháu trai này của hắn ở nông thôn mấy năm đó đúng thật là chịu tội, người làm ông nội như ông sao có thể không đau lòng.

"Không phải giận dỗi. Con đã rất lâu không gặp ông bà ngoại, đi qua đó bồi bọn họ cũng tốt."

Phương Minh Khải hiếm khi nói những lời ôn nhu như vậy. Những ý tưởng trong lòng hắn không thể nói với bất kỳ ai, mặc dù người trong nhà không đến mức hại hắn, không báo cáo hắn nhưng nhất định sẽ ngăn cản hắn. Đặc biệt là mẹ, nếu biết hắn muốn mạo hiểm làm buôn bán, có thể sẽ lập tức tịch thu đồ của hắn.



Cho nên chuyện này vẫn là giữ trong bụng mình tốt hơn, Phương Minh Khải không dấu vết nhìn em gái ngu xuẩn kia của hắn. Hắn đi đến nhà bà ngoại sẽ không có ai đốt bếp than tổ ong cho Phương Ái Ái, cũng không có ai thay phiên nhau rửa chén.

Phương Ái Ái tạm thời còn không nghĩ tới những thứ này, hoặc là nói cô hoàn toàn bị một chuyện khác hấp dẫn.

【Nhiệm vụ ngắn hạn: Gánh vác việc rửa chén sau bữa ăn ở nhà, tích lũy sáu lần được thưởng một gói dầu gội đầu mang đi du lịch và 1 tích phân, thời hạn ba ngày】

Phần thưởng kem dưỡng da tay vẫn còn là dạng nhỏ lần này tới phần thưởng dầu gội đầu lại là gói mang đi du lịch.

Phương Ái Ái xem như đã nhìn ra người thiết kế hệ thống này khẳng định không hào phóng, trong cuộc sống cũng có thể là một quỷ hẹp hòi.

Không phải là rửa chén thôi sao, người một nhà cũng chỉ có cô và Phương Minh Khải không có công việc, ở nhà ăn không uống không. Nếu cuộc sống của Phương gia khá giả thì không nói, nhưng đây không phải là không dễ chịu sao, Phương Ái Ái là người ngoài đến vẫn rất chột dạ.

Trưa nay cô cũng rửa chén, không có gì khó khăn. Chỉ là nước hơi lạnh, sáu lần, cô có thể!

Không đợi mẹ Phương cướp Phương Ái Ái đứng lên trước, thu dọn chén của mọi người đến trước mặt mình.

"Hôm nay con rửa chén, mọi người đừng giành với con."

Mình thích rửa chén và mái tóc xinh đẹp.

Mười lăm tuổi đã không thể coi là đứa nhỏ, huống chi Phương Ái Ái đã bỏ học. Muốn chủ động giúp gia đình làm việc, bất kể Vương Mỹ Lệ là người trụ cột gia đình hay cha con Phương gia thương con chiều cháu đều không có ý kiến gì.

Phương Minh Khải càng không có ý kiến gì. Đừng thấy trưa nay quan hệ giữa hắn và Phương Ái Ái có chút hòa hoãn, nhưng chuyện trước đó hắn vẫn chưa cho qua đâu.

Hắn cũng không phải người rộng lượng gì. Sau khi trở về thành phố, Phương Ái Ái đối với hắn như thế nào, hắn có thể nhớ cả đời.



Phương Minh Khải vừa hung ác vừa tàn nhẫn, hiện tại vẫn chưa biết bản chất của con người chính là – Mỹ Thực.

* * *

"Chít chít lại chít chít.. Vạn lý phó nhung cơ.."

".. Rút kiếm chung quanh tâm mờ mịt.."

".. Tuý Ông chi ý bất tại tửu.."

Đồng hồ sinh học từ trước đến nay cũng không dễ điều chỉnh như vậy. Đúng tám giờ tắm rửa lên giường, trong lòng lặng lẽ đọc thuộc lòng thơ cổ từ 《Mộc Lan Từ》 đến 《Túy Ông Đình Ký》vẫn không ngủ được.

Lật tới lật lui, cuối cùng đều đọc thành tiếng vẫn không ngủ được.

Gần mười giờ Phương Minh Khải mới từ bên ngoài đi dạo trở về. Ban ngày hắn không muốn ra ngoài, sợ đυ.ng phải người quen, đến buổi tối mới ra ngoài hóng gió. Cuộc sống này trôi qua cũng thật, chậc.

Kết quả vừa trở về, hắn đã nghe thấy Phương Ái Ái nằm trên giường đọc thơ. Thích học tập như vậy, lúc trước náo loạn bỏ học làm gì. Không phải là bởi vì thấy nhà không có tiền chứ.

Lúc hắn vừa trở về, Phương Ái Ái đối với hắn quả thật không được tốt lắm. Nhưng mà cô không phải là người xấu xa gì, trong đầu không chứa được bao nhiêu thứ. Con nhóc đó đối với ông nội và ba mẹ cũng rất tốt, hôm nay còn giành rửa chén.

Nếu thật sự là bởi vì trong nhà không có tiền mới nháo muốn bỏ học, vậy thật đúng là..

Phương Khải Minh ho nhẹ một tiếng, hơi có chút xấu hổ và chột dạ. Mấy năm làm thanh niên trí thức đó, hắn nằm mơ cũng ngóng trông trở về thành phố. Tuy rằng không thích công việc của thợ nồi hơi, nhưng hắn thật sự không muốn bị người ta đuổi đi, bán lại cũng tốt.

Còn không phải tại thằng nhóc Tôn Thành kia, sử dụng ám chiêu sau lưng bắt hắn phải nhượng bộ. Sớm muộn gì hắn cũng trả mối thù này.