Bầu không khí cả nhà ngồi ăn cơm chiều không khác gì mấy ngày trước, rất ngưng trọng.
Phương Ái Ái vùi đầu chỉ lo ăn cơm, hương vị không tốt là thật, đói bụng cũng là thật. Huống chi cô thật sự không biết nên đối mặt với mọi người trong nhà nguyên chủ như thế nào, cho nên chỉ có thể giống như con chim cút nhỏ co rụt lại.
So với Phương Ái Ái, cảm giác tồn tại của Phương Minh Khải mạnh hơn nhiều. Vị này cho dù là ăn cơm, cũng ăn ra một loại khí thế đánh đâu thắng đó.
Nói như thế nào đây, hai cha con Phương Đại Đầu và Phương Nhất Thìa đều là đầu bếp. Vóc người đều cao khoảng 1m7, bộ dáng rất thật thà chất phác.
Phương Minh Khải cao 1m8, ở niên đại này tuyệt đối thuộc nhóm người vóc dáng cao lớn tương đối hiếm thấy, lông mày rậm, ánh mắt hung ác. Lúc ngồi ăn cơm biểu tình rất hung dữ, một đôi chân dài ngồi trên ghế nhỏ vô cùng nổi bật.
Tóm lại, so với ông nội và ba Phương thoạt nhìn thật thà, Phương Minh Khải rất giống tới đây đòi nợ.
Một người kinh sợ như chim cút, một người dũng mãnh như côn đồ.
Vương Mỹ Lệ với tư cách là người trụ cột gia đình, niềm vui khi vừa mới phát hiện con trai con gái biết nấu cơm cũng đã biến mất, cùng với đó là phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Đúng vậy, ở Phương gia tỷ lệ nam nữ dương thịnh âm suy người trụ cột gia đình không phải Phương Đại Đầu lớn tuổi nhất, làm đầu bếp ở nhà ăn xưởng đóng hộp, cũng không phải Phương Nhất Chước làm phụ bếp, mà là Vương Mỹ Lệ làm tạp vụ trong nhà ăn.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, lời này ở Phương gia cũng không chính xác tuyệt đối.
Mặc dù lúc ăn cơm, đồng chí Vương Mỹ Lệ đều sẽ nhường vị trí chủ tọa cho cha chồng, nhưng địa vị của người trụ cột gia đình vẫn rất vững chắc.
"Hai người các con một người ném công việc, một người không đi học. Chuyện xấu đều đã náo loạn mấy ngày rồi, sao không nói chuyện, cũng không thể một mực trốn ở nhà chờ mốc meo được."
Cô không trông cậy vào hai đứa nhỏ này có thể tìm được công việc gì, nhưng mà ít nhất vẫn phải có chí tiến thủ. Cho dù là đi ra ngoài dạo một vòng vẫn tốt hơn luôn một mực ngốc ở trong nhà.
Tính tình hai đứa nhỏ này thật sự một chút cũng không giống Vương Mỹ Lệ cô chút nào, không có chí tiến thủ.
Phương Minh Khải không hé răng, trong tay không có tiền muốn làm gì cũng không làm được. Một bụng chủ ý thì có thể thế nào, căn bản không thể lấy ra dùng.
Phương Ái Ái ngược lại giơ tay nhỏ: "Con muốn học nấu cơm, ngày mai có thể theo ông nội học cách nấu cháo cao lương không?"
Đi học là không thể, công việc thì tìm không thấy. Cô lại không muốn làm việc khổ việc nặng, chi bằng cứ kiếm kem dưỡng da tay trước xem hiệu quả như thế nào.
Trời đất bao la không lớn bằng mặt.
"Cháo cao lương có gì khó nấu, cho vào trong nước nấu chín là được." Vương Mỹ Lệ cau mày. Quên đi, khó có được đứa nhỏ muốn làm chút gì đó. Nếu có thể học được vài phần tay nghề của ba, sau này có thể đến nhà ăn làm giúp việc bếp núc cũng khá tốt.
"Nói cũng không thể nói như vậy, làm cơm gì cũng có điều cần chú ý, không giống nhau. Ái Ái nếu muốn học nấu cơm, vậy ngày mai không thể ngủ nướng, bốn giờ phải thức dậy."
Là đầu bếp của nhà ăn, Phương Đại Đầu phải đúng năm giờ đi làm, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho công nhân.
Chuẩn bị tâm lý này Phương Ái Ái vẫn có, người trong nhà ngoại trừ cô và Phương Minh Khải ra. Mấy ngày nay đều là trời còn chưa sáng đã ăn cơm xong rồi rời đi, cô và Phương Minh Khải đều ăn cơm hâm nóng lại trên bếp lò.
Công việc này vẫn rất vất vả, Phương Ái Ái cho dù là năm lớp mười hai cũng chưa từng dậy sớm như vậy.
Nhìn bàn tay của mình, Phương Ái Ái vội vàng gật đầu. Dù sao buổi tối không có hoạt động giải trí gì, cô hoàn toàn có thể đi ngủ sớm.
"Sáng mai mẹ thức dậy nhớ gọi con nữa."
Không có đồng hồ báo thức, không có đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ duy nhất trong nhà treo trong phòng ăn và phòng khách. Phương Ái Ái cũng không biết nên gọi phòng duy nhất không có người ở này như thế nào, vừa dùng làm phòng khách cũng có thể dùng làm phòng ăn.
Đồng chí Vương Mỹ Lệ không thể từ chối: "Ngày mai nhất định sẽ gọi con dậy. Nếu con nằm trên giường ngủ nướng, mẹ sẽ nhéo lỗ tai đến khi con dậy mới thôi."
"Được được. Nếu con không rời giường, mẹ dùng sức nhéo lỗ tai con là được." Phương Ái Ái vội vàng đáp.
Cô cũng không tin, buổi tối tám giờ đi ngủ, ngày hôm sau bốn giờ không dậy nổi. Như vậy tính ra còn có thể ngủ tám tiếng.
Mấy ngày nay cô dậy muộn, ăn xong bữa sáng lại tiếp tục ngủ nướng hoàn toàn là bởi vì buổi tối ngủ quá muộn. Ai bảo cô luôn nằm trên giường suy nghĩ lung tung, đối với tương lai không có kế hoạch, cũng không có bao nhiêu tin tưởng.
Nói cho cùng, gặp phải chuyện như vậy, dù Phương Ái Ái vừa ngốc nghếch vừa lớn mật vẫn rất sợ hãi.
"Phương Minh Khải con thì sao, nghĩ như thế nào?" Vương Mỹ Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nếu vẫn ở nông thôn người đã mười chín tuổi, một ngày còn không phải bận đến mức chân không chạm đất, sao có thể ở nhà ăn không ngồi rồi.