Phương Ái Ái không biết hệ thống đánh giá "độ đặc sệt" của cháo như thế nào, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì với chuyện nấu cháo này.
Điều duy nhất cô có thể làm chính là để cháo này nấu thêm một lát, để tất cả dầu trong lương thực đều chảy ra. Chờ đến khi ngửi thấy mùi thơm, hẳn là sẽ không sai biệt lắm.
Ba chén nước và mấy nắm lương thực thô, nấu gần một tiếng đồng hồ, nước càng ngày càng ít, Phương Ái Ái khuấy đều tay. Tuy là nồi chưa từng bị khét nhưng so với cháo trong ấn tượng, thật sự có hơi sền sệt quá mức, cũng sắp giống như cơm khô.
Dứt khoát lại thêm một chén nước vào bên trong, sau đó nấu tiếp. Đợi đến khi cháo sôi ùng ục trong nồi, bụng thật sự là đói không chịu nổi.
Nếu không biết tiêu chuẩn đánh giá của hệ thống là gì, Phương Ái Ái cũng không muốn chờ đợi nữa. Dứt khoát bưng nồi xuống, than tổ ong đã đốt tốt rồi bất quá vẫn là đổ nước vào.
【Cháo cao lương độ đặc sệt bình thường, hương vị không tốt, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, mong người thí nghiệm số 001 Phương Ái Ái tiếp tục cố gắng】
Nấu nửa ngày, Phương Ái Ái mới biết nấu trong nồi chính là hạt cao lương.
Độ đặc sệt bình thường, hương vị không tốt, nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Phương Ái Ái nhìn mấy chữ to này, thở dài nặng nề, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ta lại không biết độ đặc sệt thích hợp là bộ dáng gì, càng không biết loại hệ thống trí năng như các mi xem mùi vị gì mới tính là hương vị tốt. Tiêu chuẩn gì ta cũng không rõ ràng, làm thế nào cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được."
"Nếu không, trước tiên mi cho ta nếm thử một nồi cháo cao lương có độ đặc sệt thích hợp, hương vị tốt để ta biết tiêu chuẩn là gì, lần sau khi nấu loại cháo này sẽ biết phải chú ý cái gì."
【.. 】
【Hệ thống chưa được thăng cấp, không đủ quyền hạn để cung cấp chức năng này】
【Yêu cầu người chơi tự khám phá tiêu chuẩn đánh giá】
Vậy có mi để làm gì chứ, Phương Ái Ái cầm thìa sắt lớn trong tay lên. Trông cậy vào hệ thống không thành công, muốn lấp đầy bụng vẫn phải trông cậy vào cháo trong nồi này đi.
Đói bụng ăn cái gì cũng ngon, một chén cháo cao lương bị hệ thống đánh giá là bình thường, hương vị không tốt. Phương Ái Ái vẫn uống rất ngon miệng, vừa uống vừa nghĩ đến đùi gà rán, sườn hấp, chân giò sốt.. đời trước đã ăn qua.
Cho dù chỉ có hạt đậu phộng thôi cũng được nha.
"Phương Minh Khải, ra ăn cơm."
Trong nồi còn lại không chỉ một chén, Phương Ái Ái sờ sờ bụng nhỏ của mình. Rốt cuộc vẫn lại múc một chén, ăn no bụng rất quan trọng, không lãng phí lương thực cũng rất quan trọng, buổi tối không bị mẹ Phương mắng càng quan trọng hơn.
Sự thật chứng minh, lương thực là trời, lương thực là đất, ai cũng không chịu nổi tư vị đói bụng.
Phương Minh Khải thối mặt đi ra, hoặc nói là người có kinh nghiệm sống. Nhìn người ta múc cháo, rõ ràng động tác rất đơn giản, nhưng cháo múc ra lại khác cháo trong chén của Phương Ái Ái.
Rõ ràng là Phương Ái Ái múc cháo trước người ta.
Không thể so sánh, không thể so sánh.
"Trước khi mẹ nguôi giận, cơm trưa hai chúng ta chỉ có thể ăn cùng nhau. Anh xem như vậy có được hay không, chúng ta phân công hợp tác, anh phụ trách đốt bếp than tổ ong, em phụ trách nấu cháo. Còn công việc rửa chén rửa nồi này, chúng ta thay phiên nhau mỗi người một ngày."
Không trông cậy vào hệ thống được, quỷ mới biết tiêu chuẩn đánh giá này là cái gì. Tiếp theo sẽ có loại nhiệm vụ kỳ ba gì đây, cô vẫn phải tự lực cánh sinh thôi.
Sinh hoạt khó khăn khiến Phương Ái Ái cau mày.
Phương Minh Khải không nói một tiếng uống cháo, mãi cho đến khi uống sạch tất cả cháo còn lại trong nồi, lúc này mới lấy chén của mình đặt lên chén của Phương Ái Ái.
"Được thôi, vậy bắt đầu từ em trước."
Cũng đúng, Phương Ái Ái nhìn đôi tay hiện tại của mình.
Đây là một đôi tay màu vàng lộ ra màu đen, rất thô ráp. Bởi vì vào mùa đông tay bị đông lạnh qua, lúc này trên mu bàn tay bị thương do giá rét còn có hơi sưng đỏ.
Ai, chuyện này so với tư vị đói bụng cũng không kém gì.
Cô một người yêu đẹp như vậy, vẫn luôn coi bàn tay là gương mặt thứ hai của mình. Mùa đông bình thường đều mang theo kem dưỡng da tay bên người, cách vài bữa còn đắp mặt nạ cho bàn tay của mình.
Một đôi tay có thể nói là dưỡng đến trắng nõn non mềm, vừa tinh tế vừa thon dài, cũng không kém mô hình bàn tay bao nhiêu.
Thế nhưng bây giờ khuôn mặt thứ hai này đã không còn cách nào nhìn. Còn khuôn mặt thứ nhất, chỗ sưng đỏ trên má vẫn chưa hết, giống như mu bàn tay đều là bị tổn thương do giá rét vào mùa đông.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ sau khi học tiểu học, mùa đông mỗi năm tay, mặt và chân đều sẽ bị đông lạnh. Đây gần như đã là chuyện nhất định phải xảy ra trong mùa đông.
Chuyện dưỡng da và làm đẹp này gánh thì nặng mà đường thì xa. Dưới tình huống gần như không có điều kiện gì, Phương Ái Ái chỉ có thể vệ sinh cá nhân thật sạch sẽ, bộ dáng xấu một chút cũng không sao nhưng ngàn vạn lần không thể lôi thôi.
Lập xuân không bao lâu, trời vừa mới ấm lên. Nhưng nhìn nhiệt độ trung bình của năm nay, lúc này vẫn còn hơi lạnh.
Rửa chén rửa nồi không có nước ấm dùng, chỉ có thể lấy nước lạnh từ vòi nước. Sau khi rửa xong, trong nhà không có sản phẩm chăm sóc da gì có thể bôi lên tay, ngay cả dầu con sò cũng không có.