"Ở nhà ăn ít nhất cũng có thể xào một món ăn hay nấu cái canh, đến cửa hàng kia của cháu, chỉ có thể làm mấy món kho, tiện thể còn phải làm người bán hàng, đứng bên trong ra bên ngoài bán những món kho này." Phương Đại Đầu không đồng ý lắm.
Mầm non của đầu bếp, đi làm ở cửa hàng món kho, cho dù lợi nhuận chia đều, cũng làm cho người ta có hơi bất bình.
"Ai nói cửa hàng món kho chỉ có thể bán món kho, sau này chúng ta có thể thêm mấy mon như rau trộn, rau xào, thậm chí là nấu canh, so với nhà ăn của xưởng đóng hộp, cửa hàng món kho tuy rằng nhỏ hơn, nhưng đầu bếp ở phía sau có khoảng cách với ở phía trước, người không nhiều, mắt không loạn, nguyên liệu nấu ăn cũng là chúng ta tự mua, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đến lúc đó ông muốn dạy em gái làm món gì, vậy thì cứ làm món đó, tốt biết bao nhiêu."
“Tốt cái gì mà tốt, cửa hàng món kho của con hiện tại còn chưa mở cửa, cho dù trước kia bày sạp bán rất rực rỡ, tương lai như thế nào cũng chưa nhất định, biết hôm nay không biết ngày mai, sao có thể so sánh với việc làm ổn định ở xưởng đóng hộp." Đồng chí Vương Mỹ Lệ cũng không đáp ứng.
Con trai và con gái không giống nhau, tính cách của con trai không thích hợp với sinh hoạt tập thể ở xưởng, con gái lại có thể, an toàn ổn định, ngoan ngoãn khéo léo, ở đâu cũng được hoan nghênh.
Phương Nhất Chước cũng không đồng ý, "Loại chuyện buôn bán này không thích hợp với con bé, sau này xem mắt kết hôn, sao có thể nói với nhà trai người ta, làm việc ở xưởng đóng hộp cũng tốt hơn ở cửa hàng món kho tư nhân đi.”
Tiền là thứ tốt, nhưng so với tiền, ổn định và mặt mũi càng quan trọng hơn.
Một nhà năm người đã có ba người phản đối, chỉ còn lại đương sự chưa tỏ thái độ.
Phương Ái Ái khi nghe thấy đề nghị của anh trai tiện nghi, ánh mắt liền sáng lên, từ nay về sau đây chính là anh trai ruột của cô, nhưng cũng không thể hôn anh trai ruột cô bày tỏ lòng biết ơn được.
"Con muốn đến cửa hàng món kho của anh, bây giờ bên ngoài biến hóa lớn như vậy, cái nào càng ổn định với lâu dài còn chưa chắc, hơn nữa, lúc trước ông nội có một câu nói con cảm thấy đặc biệt đúng, người có tay nghề ở đâu cũng có thể ăn được cơm. Nói như vậy, cũng không cần đợi ở chỗ nào càng ổn định hơn.”
Buôn bán tốt nha, bây giờ là thời gian tốt nhất để làm buôn bán, bỏ lỡ mới đáng tiếc.
Tuy rằng cô không biết sau này xưởng đóng hộp phát triển như thế nào, có cắt giảm biên chế không, có đóng cửa không, những thứ này cô đều không rõ lắm, cô chỉ biết muốn vào xưởng đóng hộp làm việc chỉ có thể là người trong nhà công nhân viên chức ở xưởng, hơn nữa tiền lương và đãi ngộ đều chậm rãi tích góp mà đi lên.
Có câu nói rất hay, chỉ cần đứng ở đầu gió, lợn cũng có thể bay lên.
Phương Ái Ái không xác định mình có phải con lợn có thể bay lên kia không, hay sẽ là giỏ tre múc nước công dã tràng, nhưng nếu đã đứng ở đầu gió, nếu ngay cả tâm muốn bay cao cũng không có, vậy thật sự sẽ thành cá mặn.
Chỉ riêng từ kết quả bỏ phiếu là 3:2, nhưng sau khi Phương Ái Ái phát biểu xong, lập tức có một người thay đổi phiếu.
"Đến cửa hàng món kho cũng tốt, cửa hàng món kho là của nhà chúng ta, sẽ không bị người khác khi dễ, việc nặng việc dơ cứ để Minh Khải làm đi, Ái Ái chủ yếu vẫn là tay nghề, chờ ta nghỉ hưu liền đi làm thuê cho hai anh em các cháu."
Trong trưởng bối, Phương Đại Đầu thuộc loại rất dễ nói chuyện.
"Ba, hai đứa nhỏ còn trẻ, suy nghĩ không thấu đáo, sao ba còn hồ nháo theo tụi nhỏ." Vương Mỹ Lệ cau mày.
Một người rồi hai người, ngược lại có vẻ cô không sáng suốt.
"Đúng đúng, làm như vậy quả thật có hơi mạo hiểm, nhưng vẫn có thể thử được, người có tay nghề ở đâu cũng có thể ăn được cơm, đây là kinh nghiệm cả đời của ba."
Người đứng đầu một nhà không bại trước lão nhân gia, mà bại bởi hai đứa con của mình.
Giống như lúc trước con trai ném công tác, con gái ầm ĩ không chịu đi học, làm cha mẹ chung quy không thể lay chuyển con cái của mình.
Bên này đồng chí Vương Mỹ Lệ đã buông lỏng, ý kiến đồng chí Phương Nhất Chước liền không còn quan trọng nữa.
Không chỉ không quan trọng, lão gia tử lớn tuổi, con trai không hiểu chuyện trong phòng bếp, sau bếp cửa hàng món kho trang trí như thế nào, sắp xếp như thế nào, còn phải do một tay ba Phương lo liệu.
Bên này cửa hàng thịt kho đã chuẩn bị sẵn sàng, bên kia Phương Ái Ái sắp rời khỏi nhà ăn xưởng đóng hộp.
Cửa hàng món kho Phương gia không giấu được, Phương Ái Ái đi làm ở cửa hàng món kho nhà mình cũng không giấu được, đã như vậy thì cần gì phải giấu diếm.
Không phải công nhân trong nhà máy, cũng không phải tất cả đều là việc xấu, tiền lương thấp, không có phúc lợi, không có bảo đảm, nhưng lúc rời đi cũng không cần thủ tục gì, chỉ cần nói một tiếng với chủ nhiệm Thạch là được.