Chương 24

"Ông nội, cháu nói thật, tiền lương hàng tháng của công nhân bình thường cũng chỉ khoảng ba mươi đồng, công việc cũng không ít, phía trên lại có người quản lý, còn không bằng tự mình lén làm chút buôn bán nhỏ, chỉ cần một tuần là kiếm đủ tiền của một tháng, thời gian muốn làm hay muốn nghỉ cũng tùy mình."

"Cháu cũng biết cháu đây là lén buôn bán, chuyện bán lươn này, cháu có thể giấu được hai ba tháng thì đã xem như không tệ rồi, cuộc sống sau này còn dài, không nhất định có thể giấu được ánh mắt người khác, lỡ như bị tố cáo, cháu có nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Không phải là..."

"Không phải là chưa bị tố cáo sao, chỉ dựa vào may mắn cũng không được." Đời này Phương Đại Đầu có cái gì mà chưa từng trải qua, người làm đầu bếp không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

"Cháu nghe lời ông, hiện tại tiếng gió quả thật thay đổi, mấy ngày nay ông hỏi thăm không ít người, một ít thành phố lớn đã cho phép tư nhân làm buôn bán, chỗ của chúng ta hẳn là sắp tới rồi, một tháng, hai tháng, nhiều nhất cũng chỉ nửa năm, chút thời gian này vẫn có thể chờ được, chúng ta muốn buôn bán vậy thì phải quang minh chính đại mà làm."

Nói lời thật lòng, làm đầu bếp ở nhà ăn so với trước kia ông làm đầu bếp ở quán ăn vẫn có chút chênh lệch, biết buôn bán là tốt rồi, lúc ông còn trẻ không có năng lực này, nếu có năng lực này, ông cũng sẽ không làm đầu bếp ở quán ăn của người ta, tự mình mở quán ăn tốt hơn biết bao nhiêu.

"Nghe ông nội con đi, chúng ta không thiếu chút thời gian này, mấy ngày chưa khai trương này con cũng có thể chuẩn bị nhiều hơn, ngẫm lại buôn bán cái gì mới tốt, việc bán lươn không được bao lâu, lúc trời lạnh thì không thể làm, nếu có người khác biết cũng không làm được, vẫn phải nghĩ cái khác." Vương Mỹ Lệ khuyên nhủ theo.

Làm công nhân kém hơn lãnh đạo, giảng dạy kém hơn công nhân, công nhân tạm thời kém hơn giảng dạy, buôn bán kém hơn công nhân tạm thời, nhưng dù sao buôn bán vẫn tốt hơn dân thất nghiệp không có việc làm.

Vương Mỹ Lệ không khó tính lắm, chỉ cần không phạm pháp thì làm buôn bán cũng rất tốt.

Lão gia tử đồng ý, người đứng đầu nhà cũng đồng ý, Phương Nhất Chước cho dù trong lòng còn có chút lời muốn nói, cũng thức thời giữ im lặng.

Phương Ái Ái bỏ phiếu đồng ý: "Nhà chúng ta có tay nghề gia truyền, muốn làm buôn bán cũng không khó, lấy ra mấy món rau trộn hoặc đồ kho là có thể mở một quầy hàng bán ở bên ngoài, chờ tích góp đủ vốn, chúng ta dứt khoát mở một quán ăn, có tay nghề của ông nội và ba, chúng ta tuyệt đối sẽ không thiếu khách hàng."

Hơn nữa Phương Minh Khải vừa nhìn là biết thích hợp làm buôn bán, hiện tại đã bắt đầu tìm hiểu những thứ này rồi, lươn trong thôn không ai muốn cũng có thể bán đến chợ đen, hiển nhiên mỹ thực chân chính muốn bán trên thị trường cũng không phải chuyện dễ dàng.

Phương Ái Ái đã đọc qua vô số truyện, thật lòng cảm thấy vị anh trai tiện nghi này của cô rất có tiềm chất làm nam chính.

Có điều đã là anh trai của pháo hôi, vậy thì nhất định không được làm nam chính trong quyển sách 《Trở về cuối năm 70》, dựa theo mô-típ cũ trước sau như một, kết cục của hai anh em thậm chí toàn bộ Phương gia đều không được tốt lắm.



Tránh xa nữ chính, đề phòng nữ chính, bắt đầu từ bên cạnh từng chút một.

Từ sau khi Phương Ái Ái xuyên qua, vẫn chưa gặp mặt nữ chính Đoạn Thanh Thanh, chính xác mà nói, hẳn là Đoạn Thanh Thanh chưa từng thấy cô, bởi vì trước khi Đoạn Thanh Thanh nhìn thấy mình, bản thân cô đã trốn trước rồi.

Nữ chính đi học, cô thì đi nhà ăn học nấu ăn, thời gian ra ngoài hay về nhà vốn không giống nhau, thêm việc Phương Ái Ái cố ý né tránh, cơ hội hai người có thể gặp nhau lại càng ít hơn, lúc Phương Ái Ái trốn người cực kỳ thông minh, ba bốn tháng cũng không để Đoạn Thanh Thanh nhìn thấy cô.

Chỉ là tránh được Đoạn Thanh Thanh, nhưng không tránh được anh trai Đoạn Thanh Thanh Đoạn Hạo Vũ, sinh viên đại học đang nghỉ hè ở nhà bên cạnh, cuộc sống thường ngày lại càng không phải nói, từ năm đến sáu giờ sáng có thể thấy vị này chạy bộ trong tiểu khu, buổi tối tan làm trở về cũng có thể thấy được vị này đi dạo.

Lối sống có thể nói rất khỏe mạnh, tuy rằng vóc dáng thấp hơn Phương Minh Khải nửa cái đầu, so về diện mạo cũng thua kém Phương Minh Khải, nhưng thanh danh của hai người ở khu vực quanh đây chính là khác nhau một trời một vực.

Một người là sinh viên đại học nhóm đầu tiên có tiền đồ rộng mở, một người là dân thất nghiệp chỉ biết chơi bời lêu lổng, đặt cùng một chỗ so sánh lại càng thảm không nỡ nhìn thẳng.

Tuy rằng Phương Ái Ái không biết người ngoài đánh giá cô như thế nào, có điều chắc là cũng không khác lắm.

Nữ chính là học sinh giỏi "lãng tử quay đầu", còn cô chính là dân thất nghiệp bỏ học sớm, cho dù được lãnh tiền công ở nhà ăn, nhưng rốt cuộc cũng không tính là công nhân của người ta.

Cũng là một phép so sánh nghiêng về ai rất rõ ràng.

Nghĩ như vậy, cô cùng anh trai tiện nghi thật đúng là người cùng cảnh ngộ, đều là người không được người khác coi trọng.

Phương Ái Ái không khỏi sinh ra cảm giác "thương tiếc lẫn nhau", chỉ là lý do cô bỏ phiếu tán thành, không liên quan đến những việc này, mà là thực sự coi trọng việc buôn bán của Phương Minh Khải.

Phương gia không thiếu tay nghề, Phương Minh Khải vốn cũng có phần đầu óc này, hiện tại coi như bắt kịp thời điểm tốt để làm ăn, vậy vì sao không làm.

Phương Ái Ái không biết, chuyện này cô và ông nội Phương Đại Đầu đều suy nghĩ cùng nhau, thậm chí người sau còn tính xa hơn, mở một tiệm cơm nhỏ tính là cái gì, nếu thật sự bắt kịp thời điểm tốt, cửa hàng Phương gia cũng có thể mở được.