Chương 23

Phương Ái Ái chịu đựng nỗi sợ hãi, nhận lại con lươn từ trong tay Phương Minh Khải, cuối cùng quyết định không dùng dao, mà sử dụng phương pháp ngốc nghếch, xách đuôi ném con lươn vào bình, sau đỏ bỏ dấm và muối từng thứ một vào trong bình.

Còn lại thì không cần ba Phương làm mẫu, chỉ cần nói bằng miệng là được, mấy tháng luyện đao công cũng không phải vô ích.

Cắt dọc phần thân để lấy xương lươn và nội tạng bên trong ra, dùng mũi dao xẻ dọc từ vị trí bắt đầu của xương sống, sau đó cắt cả hai phần thịt lươn này thành từng miếng thịt lươn dày bằng cây tăm xỉa răng.

Phương Minh Khải vốn đã cười đến sắp rơi nước mắt, lúc này đối với em gái có hơi phải nhìn với cặp mắt khác xưa, luyện đao công đến mức này, nhất định đã bỏ không ít thời gian, chịu không ít khổ mới luyện ra được.

Công việc tinh tế như vậy, cả đời hắn sợ là cũng không làm được, vừa không có hứng thú cũng không đủ kiên nhẫn, hắn vẫn có hứng thú, có đủ kiên nhẫn với tiền bạc hơn.

Tơ lươn được hơn nửa giỏ, về phần xương đã lấy ra cũng sẽ không vứt đi, mà dùng để nấu canh, hương vị nhất định không thể so được với xương heo, nhưng thời đại này phàm là có liên quan tới thịt thì đều là thứ tốt.

Tơ lươn lại càng là thứ tốt, cho nên Phương Ái Ái cũng không dám ra tay làm hư, Phương Nhất Chước lại càng luyến tiếc ra tay, đã bao nhiêu năm trong nhà không có thịt lươn, nay có đương nhiên phải để cao thủ ra tay.

Trình độ nấu ăn của hắn vẫn còn kém cha một khoảng xa.

Lươn xào hai loại ớt, lươn xào thúy y, mì lươn.

Đầu bếp vừa ra tay chính là một nguyên liệu ba món ăn.

Lươn xào hai loại ớt chính là xào lươn, ớt xanh và ớt đỏ cùng với nhau, còn lươn xào thúy y chính là dùng thứ người bình thường sẽ không dùng.

Cái gọi thúy y là chỉ vỏ dưa hấu cắt thành sợi, lấy vỏ dưa hấu vốn muốn vứt đi dùng để nấu ăn, hơn nữa còn làm ra món ngon như vậy, đây hẳn là chênh lệch giữa đầu bếp và người thường.

Cuối cùng là mì lươn, sợi mì được làm từ hỗn hợp mì và bột mì, dùng xương lươn nấu làm thành nước canh, gừng băm tạo hương thơm, cho xương lươn vào, lại thêm một ít rượu và ngồng tỏi, cuối cùng cho cà rốt cắt lát vào, thêm nước sốt để khi xào càng dậy mùi hơn.

Chậc chậc chậc, chỉ với mùi vị này, Phương Ái Ái cảm thấy những giọt nước mắt kia không chảy vô ích.



【Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Ở trong không gian giả định, phục chế cơ bản ba cách làm món lươn, thành công khen thưởng 1 kem chống nắng dạng nhỏ và 5 tích phân, thời hạn 10 ngày】

Chống nắng là bài học cả đời của con gái, đặc biệt là khi mặc một chiếc váy nhỏ vào những ngày hè chói chang này.

Ban ngày làm thịt con lươn kia, ban đêm nguyên liệu nấu ăn trong không gian hệ thống cung cấp cũng còn sống, hơn nữa tất cả đều phục chế giống hệt con lươn đã chạy thoát từ trong tay cô, bộ dáng cũng như vậy, độ dài ngắn cũng như vậy, ngay cả tính cách hay chạy loạn cũng như vậy, phục chế một cách hoàn mỹ.

Nếu buổi tối tiến hành phục chế tất cả trong không gian có thể tính là một ác mộng, vậy thì chín ngày liên tục Phương Ái Ái đều mơ thấy ác mộng đầy máu me, cuối cùng cũng đến một ngày hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thông báo.

Từ sợ hãi đến vượt qua nỗi sợ hãi, mặt không đổi sắc xách đuôi con lươn ném đến ngất, quá trình này chỉ mất chín ngày.

Thời gian chín ngày đủ để người Phương gia nghe được không ít tin tức, thậm chí cả nhà đã thử chia thành từng nhóm đi chợ đen làm khảo sát thực địa.

So với mấy năm trước, hoàn cảnh quả thật thả lỏng hơn không ít, lá gan của người làm ăn cũng lớn hơn, diện tích chợ đen vốn đã mở rộng gần gấp đôi, đồ bán ra lại càng muôn hình muôn vẻ, cái gì cũng có.

Người thì bán lương thực, bán rau, bán trứng gà và thịt cá, còn có người bán điểm tâm, bánh bao thịt, bên trong chợ đen thậm chí có người mở một quầy bán mì sợi.

Hoàn toàn đủ lớn mật, cái trước thì không nói, quầy bán mì sợi này, nếu thật sự đυ.ng phải có người tới kiểm tra, lúc chạy cũng không kịp dọn quầy hàng.

"Hiện tại ai còn kiểm tra, trước kia những người chạy đến chợ đen kiểm tra, rất nhiều người đã bị nhốt vào, còn lại cũng đều thành thật, hướng gió không thổi qua bên kia, những người này đều tinh thông hết rồi."

Lập tức chậm trễ gần mười ngày, Phương Minh Khải cảm thấy đáng tiếc, việc bán lươn phải xem mùa, không thể làm lâu dài, nếu chậm trễ một ngày sau đó cũng không có cách nào bổ sung.

Còn chuyện ba mẹ muốn về thôn Bình Oa hỗ trợ hắn lại càng không có khả năng, một mình hắn thì không nổi bật, ba người sao có thể không nổi bật được, trên cơ bản không có người tới kiểm tra chợ đen, nhưng nếu thật sự có người tố cáo, phía trên chưa chắc không ai quản, hắn cũng không muốn đυ.ng vào họng súng.

"Ông thấy cháu rất thành thạo nha." Phương Đại Đầu cười nói, trong bụng còn rất có kinh nghiệm làm ăn.

Người Phương gia đời đời đều làm đầu bếp, người buôn bán quả thật không có mấy người, tổ tiên cũng từng có người mở quán ăn, tay nghề thì không thành vấn đề, nhưng do không biết cách kinh doanh nên vẫn không mở quán ăn được.