Người Vương gia đã gặp qua Phương Ái Ái, mùng hai tết hàng năm Vương Mỹ Lệ đều sẽ mang theo chồng con trở về nhà mẹ đẻ, tính ngày tháng cũng chỉ mới nửa năm không gặp, đứa nhỏ liền thoát thai hoán cốt.
"Đứa nhỏ thì phải đọc sách nhiều hơn, nhìn cháu gái tôi điềm đạm biết bao nhiêu, cái này là kiểu tóc học sinh đi, rất đẹp nha." Vương bà ngoại rất cao hứng.
Bộ dáng này của cháu gái không giống nhà lão Phương, mà là giống Vương gia bà.
Phương Ái Ái đã bỏ học, thật sự không biết nên tiếp lời này như thế nào, tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng đã là nhân sĩ xã hội, không phải học sinh ngoan trong trường.
"Con còn tưởng rằng lúc này mọi người hẳn là đang ngủ trưa, sao tất cả đều chạy đến cửa lớn, không phải là biết trước bọn con muốn tới chứ?" Vương Mỹ Lệ dời sang chủ đề khác.
"Hai ngày nay quá nóng, buổi trưa ở trong phòng cũng không ngủ được, còn không bằng ngồi bên ngoài cửa lớn mát mẻ, có hai gốc đại thụ này che mát, con cũng đừng vào trong nhà, bên trong oi bức còn không bằng ngồi ở chỗ này."
Vương đại cữu từ xa đã nhìn thấy hai sọt cá kia, trời nóng như vậy, cũng chỉ có đứa cháu trai này của hắn nguyện ý giữa trưa đi bắt lươn, hơn nữa mấy ngày mới có thể bắt được một hai con, vóc dáng cao lớn như vậy, nếu xuống đất làm việc một ngày có thể lấy được mười công điểm, hết lần này tới lần khác chơi bời lêu lổng, chạy đi bắt lươn gì đó.
Này nếu là con trai của hắn, gậy cũng có thể đánh gãy, hắn nói cháu trai hai câu cũng được, động thủ lại không thích hợp.
Đều không phải người ngoài, đương nhiên là mọi người làm sao cảm thấy thoải mái là được, đồ vật mang đến để cho con cháu xách vào trong phòng, người Phương gia cũng không vào nhà, trực tiếp ngồi trên ghế đá dưới gốc cây.
Nói là ghế đá, kỳ thật chính là tảng đá lớnchuyển từ trên núi tới, miễn cưỡng có thể dùng làm chỗ ngồi.
"Ái Ái, thì ra em đẹp như vậy, trước kia gặp em vào mùa đông, mặt đều bị đông lạnh, cho tới bây giờ cũng không biết, sau khi vết thương trên mặt em tốt lên lại dễ nhìn như vậy." Vương Hạnh hơi câu nệ nhỏ giọng nói.
Quả thực giống như biến thành một người khác, đầu ngón tay trắng trắng, cùng lòng trắng trứng gà cũng không kém bao nhiêu, mùa đông năm nay lúc gặp mặt, tay còn sưng đỏ giống như màn thầu.
Được người khác khen đẹp, trong lòng Phương Ái Ái vui vẻ, hơn nữa cô không cần giải thích làm thế nào trở nên đẹp mắt, chị họ đã tự nghĩ ra cách giải thích hợp lý.
"Mỗi mùa đông đều bị đông lạnh, mặt cũng không có cách nào nhìn, nên mùa đông năm nay, ra ngoài em liền che mặt lại, mặt đỡ phải lại bị đông lạnh."
Lời này cũng không phải nói đùa, Phương Ái Ái thật sự có tính toán này, những người năm trước bị đông lạnh sẽ dễ bị lần nữa hơn người chưa từng bị đông lạnh, cái này với thói quen khi sảy thai là cùng một đạo lý, bị thương bị thương liền thành thói quen.
So sánh với hai cha con Phương gia thoạt nhìn hoặc là hung ác hoặc là thuần phác, mẹ con Phương gia nhất là Phương Ái Ái, cảm giác mang đến cho người khác đặc biệt thời thượng cùng phong cách, từ chị họ đồng trang lứa đến cháu trai cùng cháu gái nhỏ hơn, vẫn luôn lén nhìn cô.
Làm cho Phương Ái Ái cũng có chút không được tự nhiên, tựa như khi tham gia lễ tốt nghiệp của trường, tất cả mọi người mặc đồng phục học sinh, chỉ có một mình cô trang điểm đậm, long trọng xuất hiện, vừa kỳ quặc vừa ngượng ngùng.
Từ xưa đến nay, một trong những chủ đề mà người lớn thích tụ tập lại nói nhất là vấn đề kết hôn của con cháu.
Phương Ái Ái coi như tuổi còn nhỏ, còn chưa tới 16 tuổi, Vương Hạnh cũng vậy, đối với hai cô gái nhỏ, người lớn cũng không phải rất sốt ruột, khiến người ta sốt ruột chính là hôn sự của Phương Minh Khải.
Đứa nhỏ này năm nay cũng đã 19 tuổi, làm thanh niên trí thức ở nông thôn mấy năm, cũng không tìm được nữ thanh niên trí thức cùng tiến bộ, sau khi trở về thành phố, phương diện tình cảm không có tiến triển gì, phương diện công tác càng không cần nhắc tới, hiện tại chính là một người thất nghiệp.
Quả thật rất khiến người ta lo lắng.
"Cũng nên để ý tìm kiếm cho đứa nhỏ, người mà kết hôn, tâm liền ổn định, cũng hiểu chuyện hơn, điều kiện nhà em không kém, chỉ có một đứa con trai là Minh Khải, ở trong thành tìm đối tượng không khó, nếu thật sự đều chướng mắt, vậy chúng ta lại nghĩ cách khác, dù sao có rất nhiều cô gái tốt, không cần biết trong thành phố hay nông thôn, có thể sống tốt là được."
Lúc Vương đại cữu nói lời này, trong lòng không hẳn là không đắc ý, giữa anh chị em cũng sẽ so sánh, chính bởi vì là anh chị em, cho nên mới đặt cùng một chỗ so sánh.
Em gái gả đến trong thành phố thì thế nào, coi như là có lương thực hàng hóa ăn, nhưng nhiều năm như vậy chỉ có một đứa con trai, mà đứa con này lại còn không biết cố gắng.
Hắn có tới ba đứa con trai, không ai chịu thua ai, tất cả đều đã cưới vợ sinh con, làm cha mẹ còn có thể so sánh cái gì, muốn so cũng chỉ có thể so chuyện con cái.
"Chuyện này bọn em không nóng nảy, Minh Khải cao lớn, bộ dáng lại tốt như vậy, muốn tìm đối tượng kết hôn khi nào mà không được, chủ yếu vẫn phải xem ý của đứa nhỏ, hiện tại là xã hội văn minh, không giống trước kia, những chuyện này đều do đứa nhỏ tự quyết định, người lớn như chúng ta không thể tự ý sắp xếp."
Đừng thấy Vương Mỹ Lệ là nghiêm mẫu, bình thường không ít lần dạy bảo con trai nhà mình, nhưng bản thân cô có thể nói, người bên ngoài nói thì không được, dù là anh trai ruột cô nói cũng không được.
Nhìn lời nói kia của anh trai cô, lời trong lời ngoài là quan tâm không sai, nhưng đều ám chỉ con trai nhà mình hiện tại không hiểu chuyện, hơn nữa, dưới gối cô một trai một gái đã gom đủ một chữ "tốt", sao đến trong miệng anh trai, dưới gối chỉ còn lại có một đứa con trai.
Đồ cổ hủ trọng nam khinh nữ.