Nhìn đầu bếp nấu ăn Phương Ái Ái không hề cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trái lại còn có chút kinh hồn bạt vía.
Cô chỉ sợ đồ ăn trong nồi văng ra dính vào người mình, so với nấu ăn nhỏ trong nhà thì đồ ăn trong nồi lớn của căng tin tuyệt đối là một công trình lớn.
Uống cháo cao lương nhiều ngày như vậy, mãi cho đến trưa hôm nay, cuối cùng Phương Ái Ái cũng được ăn thức ăn khác.
"Đây là bánh bao đậu khô nhân dưa muối đặc sắc nhất của nhà ăn chúng ta, dưa muối bên trong đều do lão nhân tự mình làm, nếm thử xem."
Một nhà bốn người tổng cộng mua hai cái bánh bao đậu khô nhân dưa muối đều cho cháu gái, còn người lớn bọn họ ăn đều là lương thực phụ.
Phương Ái Ái không biết dưa muối có vị gì, nhưng bánh bao trắng này thoạt nhìn rất khiến người ta thèm ăn.
Bình thường quen uống cháo cao lương, thế mới biết có thể ăn một miếng bánh bao trắng là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Chuyện hạnh phúc hơn vẫn còn ở phía sau.
Bánh bao lớn da mỏng nhân nhiều, một miếng đã cắn được vào nhân. Bên trong rõ ràng không có thịt nhưng lại mang theo mười phần hương thơm, gần như trong nháy mắt Phương Ái Ái cũng hưởng thụ đến nheo mắt lại.
Ăn vào đã thơm, lúc nhai lại càng thơm hơn.
"Cảm giác thế nào?" Vương Mỹ Lệ hơi buồn cười hỏi. Biểu tình này hoàn toàn chính là một con mèo nhỏ tham ăn.
"Cảm giác đặc biệt ngon." Phương Ái Ái nghiêm túc cảm nhận sau đó lẩm bẩm, "Con nếm được hương vị của đậu khô, thứ bên trong chắc là dưa muối. Hai loại hương vị này kết hợp với nhau thật sự là quá thích hợp."
"Còn nếm ra gì không? Cháu nghĩ bên trong có những gia vị gì?" Phương Đại Đầu hỏi.
Này không khó lắm.
"Có nước tương, còn có một chút vị rượu. Bên trong còn cho dầu xào rau vào, cháu cũng không biết đó là dầu gì, là loại dầu hôm nay ông nội dùng để xào khoai tây sợi kia. Ngoại trừ những thứ này còn có dầu mè, dưa muối mặn nhưng trong nhân chắc là cũng có cho muối vào trong đi?"
Phương Ái Ái không chắc lắm, bất quá cô nếm thử rồi lại cảm nhận có thể đưa ra kết luận chính là những thứ này.
Thật đúng là đừng nói, lúc trước khi ăn cháo cao lương không cảm thấy. Hôm nay nếm thử bánh bao đậu khô nhân dưa muối này mới phát hiện khứu giác cùng vị giác của mình nhạy bén hơn không ít so với đời trước. Đời trước cô ăn nhiều món ăn như vậy ngoại trừ cảm thấy ngon cũng không nếm ra được thứ gì.
Có thể là di truyền đi. Dù sao ba với ông nội đều là đầu bếp, lại nói thế hệ trước cũng có mấy đời là đầu bếp. Tuy rằng chưa từng xuất hiện ngự trù gì lợi hại cũng không tạo ra bao nhiêu danh tiếng, nhưng tích lũy nhiều thế hệ như vậy cũng có thể xưng là thế gia đầu bếp.
Phương Ái Ái không cảm thấy mình có cái gì, đồng chí Vương Mỹ Lệ chỉ cảm khái con gái nhà mình biết ăn nhưng đến chỗ cha con Phương gia.
Phương Đại Đầu ngơ ngác nhìn cháu gái nhà mình, Phương Nhất Chước càng khoa trương. Nam nhi bảy thước, tuy rằng tướng mạo không hung hãn nhưng là một đầu bếp có thể làm dùng nồi sắt lớn nấu ăn. Hắn cũng rất cường tráng, thiết hán rơi lệ vẫn có chút.. Đau mắt.
"Làm sao vậy?" Phương Ái Ái vô tội chớp chớp mắt, hình như cô cũng không nói cái gì lừa tình.
"Đây đều là do cháu nếm được?" Phương Nhất Chước mắt đỏ hoe hỏi.
"Ừm, không chỉ riêng nếm ra mà còn dùng khứu giác. Cháu cũng không phân biệt được rốt cuộc là nếm được hay là ngửi được, dù sao thì chính là hai thứ này bổ sung cho nhau."
"Thật tốt quá." Mí mắt Phương Nhất Chước chớp chớp. Trên mặt rơi nước mắt đến càng thêm vui mừng, quay đầu về phía cha già nhà mình, "Ái Ái trời sinh nên ăn chén cơm này, tay nghề Phương gia chúng ta có người kế nghiệp rồi."
"Được rồi được rồi. Sao con lại giống như trẻ con vậy, ổn trọng một chút, đừng làm trò trước mặt cháu gái ba." Phương Đại Đầu bất đắc dĩ nói.
Tay nghề Phương gia đừng nói cả nước, cho dù ở tỉnh này cũng không có bao nhiêu danh tiếng, nhiều nhất là thành phố này còn vài người lớn tuổi nhớ kỹ đi.
Ông đối với việc truyền thừa tay nghề Phương gia không có chấp niệm quá lớn. Có khả năng lúc còn trẻ cũng đã từng nhưng sau này ngược lại nghĩ thông suốt, nấu ăn cả đời có thể có tiền đồ gì.
Ông càng hy vọng con cháu đi làm việc khác như kỹ thuật viên hoặc là nhân viên nhà nước. Chính là giống như Thạch chủ nhiệm, không cần quản quá nhiều người dưới quyền, vừa nhẹ nhàng cuộc sống lại vừa dễ chịu.
Con trai là bị ông dẫn lên con đường này, mấy năm nay thâm chí còn quan tâm đến việc truyền thừa tay nghề Phương gia hơn so với ông.
"Một đầu bếp giỏi thì vị giác và khứu giác đều phải nhạy bén, có đôi khi độ nhạy bao nhiêu sẽ đại biểu cho một đầu bếp có thể đạt tới độ cao nào. Ái Ái con có thiên phú này đã mạnh hơn so với ba rồi, tay nghề Phương gia chúng ta vẫn phải truyền đến tay con. Nếu sớm biết như vậy ba chắc chắn đã đưa con đến nhà ăn từ lâu rồi." Phương Nhất Chước hai mắt đẫm lệ mông lung nói.
Về độ nhạy bén của vị giác và khứu giác hắn không thể sánh bằng con gái. Chính bởi vì như thế, những năm gần đây hắn vẫn không thể học được tinh túy các món ăn của tay nghề Phương gia. Kỹ năng cơ bản của đầu bếp là dựa vào khổ luyện mà luyện ra, cái này quyết định giới hạn thấp nhất của đầu bếp. Nhưng thiên phú lại là thứ ngày sau muốn bổ sung cũng không được, cái này quyết định giới hạn cao nhất của đầu bếp.
Ba Phương kích động thành như vậy, Phương Ái Ái vội vàng đưa khăn tay của mình qua. Nói là khăn tay chứ chỉ là một miếng vải bố hình vuông cắt từ trên quần áo cũ xuống mà thôi. Bộ dáng không đẹp hơn nữa rất cũ kỹ, trên mép còn có sợi vụn linh tinh.
Có độ nhạy của vị giác và khứu giác này, cô bỗng nhiên cảm thấy hệ thống tìm đến mình có lẽ cũng không phải lựa chọn ngẫu nhiên.
Cô hoặc là nói thân thể này, hẳn là có được tiềm chất để trở thành Trù Thần cho nên mới được hệ thống lựa chọn.
"Đây là chuyện tốt, đại nam nhân như anh khóc cái gì. Bên cạnh bao nhiêu người đều nhìn trộm anh kìa, mau thu nước mắt lại." Vương Mỹ Lệ nhỏ giọng nói, trong giọng nói lại không giấu được vui vẻ.
Con gái của cô nhất định là có chỗ hơn người của riêng con bé, chỉ là phần chỗ hơn người này không phải đọc sách mà thôi.
Có thiên phú nấu ăn cũng tốt, lão gia tử trong nhà có thể dạy. Chờ đến năm lão gia tử nghỉ hưu, con gái có thể nhận danh ngạch của ông vào nhà ăn làm đầu bếp.