* * *
Phương Ái Ái chưa hình thành đồng hồ sinh học cố định nhưng đối với cô dậy sớm cũng không tính là chuyện gì khó khăn. Mẹ Phương tới gọi, cô có thể nhắm mắt bắt đầu mặc quần áo. Không giống như ngày đầu tiên dậy sớm, hôm đó thật sự là bị nhéo lỗ tai kéo dậy.
Không tính Phương Minh Khải hiện tại không ở nhà. Cả nhà cũng coi như chỉnh tề, đồng thời xuất phát đi làm cùng nhau.
Là xưởng đóng hộp trái cây lớn nhất trong tỉnh, sản phẩm được bán ở khắp nơi trên toàn quốc. Nhà xưởng chỉ riêng công nhân chính thức đã vượt quá bảy trăm người, cộng với công nhân tạm thời thì số lượng lên đến chín trăm người.
Thế nhưng số lượng người ăn ở nhà ăn lại không thể đến con số này.
Cơm trong nhà xưởng không phải miễn phí, cũng lấy tiền lấy phiếu cơm. Đại bộ phận mọi người đều lựa chọn chỉ ăn cơm trưa ở nhà ăn. Nếu như gần nhà vậy ngay cả cơm trưa cũng không ăn ở nhà ăn, về nhà ăn có thể tiết kiệm được một ít.
Người trong nhà ăn không tính là nhiều. Đầu bếp chỉ có một mình Phương Đại Đầu, ít nhiều cũng có thể quản chút chuyện ở bên trong. Nhưng người thật sự quản lý là Thạch chủ nhiệm, sắp xếp nhân viên, mua sắm nguyên liệu nấu ăn, những thứ này đều do Thạch chủ nhiệm quản lý.
Phụ bếp tương đối nhiều có khoảng năm người, bao gồm cả ba Phương.
Còn lại đều là làm tạp vụ, có công nhân chính thức cũng có công nhân tạm thời, không tính Phương Ái Ái thì tổng cộng là bảy người.
"Đây là cháu gái tôi. Từ hôm nay sẽ đến đây học nghề cùng tôi, không tính là công nhân trong xưởng chúng ta. Tuy làm không công nhưng mọi người đừng sai con bé, muốn làm việc gì còn phải để người sư phụ là tôi định đoạt."
Đừng nhìn Phương Đại Đầu ở nhà năm người nho nhỏ không phải là người trụ cột, nhưng trong nhà ăn của xưởng đóng hộp uy tín của ông lại rất cao. Người dựa vào bản lĩnh ăn cơm, nói chuyện từ trước đến nay luôn cứng rắn.
Nguyên chủ trên cơ bản chưa từng tới đây, Phương Ái Ái nhìn phần lớn người trong căng tin đều lạ mắt. Lạ mắt thì tốt, càng là người không quen thuộc, đối với cô hiện tại mới càng tự tại. Rốt cuộc tính cách của cô và nguyên chủ vẫn có chút bất đồng.
Công việc đầu tiên của Phương Ái Ái là gọt vỏ khoai tây sau đó cắt khoai tây thành sợi.
"Cả một giỏ này đều là của cháu, cứ từ từ làm không cần gấp. Buổi sáng không cần dùng cái này, buổi trưa mới dùng."
Phương Đại Đầu rất nghiêm túc. Trước tiên làm mẫu cho Phương Ái Ái xem cách cắt chính xác, sau đó vội vàng rời đi.
Nhiệm vụ giám sát và dạy cháu gái cắt sợi khoai tây tạm thời giao cho con trai Phương Nhất Chước. Kỹ năng cơ bản của con trai đã luyện ra từ nhỏ, nền tảng không kém.
"Trước cứ từ từ mà làm, thời gian vẫn đủ. Con đừng để tay bị thương, nếu thật sự không xong thì còn ba và mẹ con nữa."
Phương Nhất Thìa không nghiêm khắc như ba nhà mình. Dù sao con gái cũng còn nhỏ, lại vừa mới bắt đầu học. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm được lạc thú, không thể dọa người chạy mất.
Phương Ái Ái nhìn giao diện hệ thống trước mặt, hệ thống keo kiệt vừa mới thông báo nhiệm vụ mới cho cô.
【Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Trong thời gian quy định, gọt vỏ và cắt sợi toàn bộ khoai tây được phân công. Thành công được thưởng tinh chất dùng khoảng một lần và 1 tích phân】
Được! Vì tinh chất, vì nước dưỡng da, Phương Ái Ái cắn răng.
"Tới cũng tới rồi. Con nhất định học tập thật tốt, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ ông nội sắp xếp cho con."
Cô xem như đã nhìn ra hệ thống cũng không có năng lực dự đoán tương lai có thể xảy ra chuyện gì, phần lớn nhiệm vụ đều dựa vào tình huống thực tế mà thông báo. Nói cách khác, trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, nhiệm vụ ông nội sắp xếp cho cô cũng sẽ là nhiệm vụ mà hệ thống thông báo cho cô.
Nói như vậy, kế tiếp cô sợ là không thiếu nhiệm vụ. Chắc chắn cô có thể sớm gom đủ tất cả sản phẩm chăm sóc da sau đó biến mình thành tiểu tiên nữ xinh đẹp.
Tiểu tiên nữ nghiêm túc làm việc vẫn rất có hiệu quả. Đầu tiên là rửa khoai tây, gọt vỏ khoai tây sau đó cắt khoai tây thành sợi, toàn bộ cả một giỏ khoai tây.
Lúc làm còn chưa được một nửa, bàn tay phương Ái Ái đã rất khó chịu. Không phải đau mà là khớp xương và xương cảm thấy chưa quen lắm.
Chỉ có thể đổi qua đổi lại các công đoạn, không thể cứ làm một công đoạn suốt thời gian dài, nhất là gọt vỏ khoai tây. Thời gian làm hơi lâu một chút, tay trái đã sắp cầm khoai tây không được càng đừng nói đến tay phải cầm dao dùng sức.
Làm cả buổi sáng, công nhân đều sắp tan ca, thức ăn trong nhà ăn gần như đã chuẩn bị đầy đủ. Phương Ái Ái cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được tinh chất dùng khoảng một lần và 1 tích phân】
【Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tổng kết kinh nghiệm gọt vỏ và cắt sợi khoai tây, sau đó viết một bản tổng kết kinh nghiệm không ít hơn 100 từ bằng miệng hoặc giấy. Thành công được thưởng một phần kem đánh răng mang đi du lịch và 2 tích phân, thời hạn 24 giờ】
Viết viết viết, tổng kết kinh nghiệm sau đó viết một bài, như thế dễ hơn nhiều so với làm việc chân tay.
Độ dày của một đống khoai tây sợi cũng không đồng đều. So với khoai tây sợi mà ông nội và ba đã làm mẫu trước đó, khoai tây sợi cô cắt ra không chỉ không đồng đều. Hơn nữa phần lớn đều hơi thô, nếu nói là khoai tây sợi thì không bằng nói là khoai tây chiên.
"Được rồi, đứng bên cạnh nhìn, xem ông xào khoai tây sợi như thế nào." Phương Đại Đầu nhíu mày. Đao công này thật sự là thảm không nỡ nhìn, bất quá có thể kiên trì làm xong công việc đã là chuyện ngoài dự liệu của ông rồi.
Trong nhận thức của Phương Ái Ái khoai tây sợi là món ăn thường ngày của gia đình, độ khó hẳn là không cao. Nhưng nhiều khoai tây sợi như vậy, nồi lớn như vậy, xẻng lớn như vậy, thật sự là.. Quá ngoạn mục.
Muốn đảo thức ăn trong nồi chắc sẽ tốn không ít sức lực.
Nhìn cánh tay nhỏ bé này của cô, không chỉ chưa học được kỹ thuật xào rau mà quan trọng hơn là cô có khả năng không đảo được thức ăn trong nồi.