"Không cần phải như vậy. Chúng ta không làm chuyện trái với lương tâm thì không cần sợ, phải là con bé đó tránh chúng ta mới đúng. Một mực nhất định đổ lỗi cho người khác, nên chột dạ chính là con bé đó, không phải chúng ta."
"Nếu con đã muốn học nấu ăn vậy thì học cho tốt. Ông nội con là đầu bếp, ba con tuy rằng không có thiên phú gì nhưng mười mấy tuổi đã bắt đầu học nấu ăn, cũng tốn không ít công sức. Hai người bọn họ đều có thể dạy con, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên*. Chúng ta không kém hơn Đoạn gia."
*trạng nguyên: chuyên gia, người xuất sắc (trong ngành nghề nào đó)
Vương Mỹ Lệ tức giận hạ dao, băm thớt đến vang tiếng bang bang.
Người Đoạn gia chỉ là đọc nhiều sách hơn người khác một chút, bằng cấp cao hơn người ta một chút. Có gì đặc biệt hơn người.
Vương Mỹ Lệ cũng là học sinh sơ trung, ở trong thôn một phần bằng cấp như vậy có thể nói là độc nhất. Sở dĩ cô không học tiếp lên cao trung không phải vì trong nhà không có tiền, mà là bởi vì không thi đậu.
Lúc đi học Vương Mỹ Lệ so với ai khác đều chăm chỉ hơn. Buổi tối nằm mơ nói mớ cũng là nội dung bài học nhưng mà thiên phú đọc sách lại không bằng một số bạn học thông minh. Trình độ giảng dạy của sơ trung trên trấn cũng kém hơn so với trong huyện.
Mặc dù đã cố gắng đến vậy nhưng Vương Mỹ Lệ vẫn không thể thi đậu cao trung.
Đây có thể xem như tiếc nuối cả đời của cô. Sau đó gả tới trong thành, gả vào Phương gia, cha con Phương gia một lòng nghiên cứu đều là trù nghệ. Cô liền hy vọng hai đứa con nhà mình có thể ở phương diện đọc sách trở nên có tên tuổi.
Giống như Đoạn gia ở tòa nhà bên cạnh vậy.
Nhà bà ở tầng bốn, phòng vệ sinh phải dùng chung với người khác, mỗi ngày lên xuống còn phải leo cầu thang. Đoạn gia thì ở lầu một, diện tích ước chừng lớn hơn gấp đôi, hơn nữa trong nhà người ta còn có phòng vệ sinh.
Nói đến cũng thật trùng hợp, người nhà Đoạn gia không khác Phương gia lắm, cũng là năm người.
Thế hệ trước, người ta lớn hơn cha chồng mười mấy tuổi, là sinh viên đại học. Bây giờ còn làm lãnh đạo trong Cung Tiêu Xã.
Ngang vai vế, chính là cha mẹ Đoạn Thanh Thanh. Đoạn Vĩnh Chí là giáo viên trung học, mấy năm trước tuy rằng không phong quang nhưng cuộc sống cũng tốt, không bị hãm hại. Bây giờ ngày lành lại càng đến, Trang Mạn là y tá của Bệnh viện thành phố 3.
Thế hệ nhỏ, anh trai Đoạn Thanh Thanh Đoạn Hạo Vũ bằng tuổi với Minh Khải, cũng lên núi xuống nông thôn cùng một năm. Tuy là không có chia ở một chỗ, phương thức trở về thành phố cũng không giống nhau. Đoạn Hạo Vũ là nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, thi đậu vào đại học sư phạm của tỉnh, trường học ngay trong thành phố của bà.
Đoạn Thanh Thanh và Ái Ái lớn lên cùng nhau. Tiểu học và sơ trung học cùng một trường, cũng đều bị lưu ban ba lần chỉ là thời gian lưu ban không hoàn toàn giống nhau. Nhưng cuối cùng lúc lên sơ trung vẫn làm bạn học, ban đầu được chia cùng một lớp. Thành tích hai người gần bằng nhau, ai cũng không mạnh hơn ai bao nhiêu.
Ngay cả bỏ học cũng là thương lượng tốt với nhau, cùng một thời gian náo loạn với trong nhà.
Chỉ là một người sau đó đổi ý, một người muốn đổi ý cũng không kịp.
Đồng chí Vương Mỹ Lệ ngay từ đầu đối với Đoạn gia là hâm mộ cùng mục tiêu hướng tới. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện này, cô một chút cũng không muốn tiếp xúc với người Đoạn gia.
Hai đứa con trai và con gái này của cô lớn thì không đuổi kịp thời điểm tốt, mười lăm tuổi vừa tốt nghiệp sơ trung đã phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nhỏ thì tự bản thân không biết cố gắng.
Muốn nói lúc con gái náo loạn bỏ học cùng trong nhà, phản ứng lớn nhất chính là cô người làm mẹ này. Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, đóng cửa đói bụng hơn một ngày. Từ sau khi kết hôn, cô chỉ rơi nước mắt hai lần: Một lần là đưa con trai xuống nông thôn, một lần khác chính là con gái bỏ học.
Phương Ái Ái cũng không phải không nghĩ tới lại đi thi một bằng cấp. Cho dù không thể đi học nhưng chỉ có một cái bằng tốt nghiệp tiểu học, cô không dám nghĩ sau này như thế nào.
Cô rõ ràng bản thân mấy cân mấy lượng, vừa không phải loại đại lão học tập mà ngay cả bằng cấp, thân thế, địa vị gì đó cũng không ầm ĩ phong vân như cũ.
Đời trước đời này cô chỉ là một người bình thường thôi. Cho dù tính là có hệ thống nhưng trói định hệ thống cũng chỉ là một hệ thống Trù Thần bình thường.
Nếu như không phải phần thưởng mà hệ thống này cung cấp đúng ý cô, cô tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật đi học nấu ăn.
Bất quá nghiêm túc mà nói, hiện tại cô chỉ có thể xem như học nấu cơm, nấu cháo, rửa chén chứ vẫn chưa được tính là học nấu ăn.
"Hôm nay cháo Ái Ái nấu cũng không tệ, xem ra vẫn có thiên phú nấu ăn. Chỉ là nhà chúng ta thật sự không có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, cũng chỉ có thể học nấu cháo cao lương. Cha, cha xem có thể đưa Ái Ái đến nhà ăn của chúng ta hay không. Cha tự mình dạy, Ái Ái làm vài việc lặt vặt ở bên trong, con bé làm không công. Chúng ta không chiếm danh ngạch trong nhà máy cũng không cần tiền của nhà máy."
Cơm ăn được một nửa, Vương Mỹ Lệ lập tức mở miệng. Cô cũng biết một chén cháo nhìn không ra thiên phú cùng trình độ gì, cũng nhìn không ra con gái có quyết tâm ở phương diện này hay không.
Nhưng thật vất vả mới tìm được một chuyện muốn làm cho dù là nghề nào, cô đều hy vọng con gái nhà mình trở thành một trong những người tốt nhất.
Cho nên mới không thể chờ đợi được muốn cho con gái đến nhà ăn học tập, chứ không phải ngốc ở nhà làm chậm trễ thời gian.
Phương Đại Đầu làm đầu bếp ở nhà ăn, ông muốn mang theo một người vào làm việc lặt vặt, không chiếm danh ngạch cũng không cần tiền lương thì vẫn có thể làm được.
Loại đầu bếp như bọn họ đều sẽ thu đồ đệ, ở nhà ăn dạy mấy đầu bếp nhỏ. Đây không tính là thu đồ đệ nên sẽ không dạy tay nghề gia truyền ra ngoài, bình thường vẫn là thu người nhà.
Từ năm mười hai tuổi con trai đã theo ông học nấu ăn, khi đó còn chưa có xưởng đóng hộp. Ông làm đại sư phụ trong tửu lâu của người ta, nguyên liệu nấu ăn có thể lấy ra luyện tập lúc đó phong phú hơn nhiều so với hiện tại.
Đáng tiếc, con trai không thể kế thừa thiên phú của ông cũng không biết cháu gái như thế nào. Cái tay cái chân nhỏ nhắn này, sợ là ngay cả nồi cũng không cầm lên nổi.
"Vậy thì đi thử trước xem. Ngày mai cha nói một tiếng với chủ nhiệm hẳn là có thể được, nhưng Ái Ái chúng ta nói trước đến đó cháu phải nghe lời. Ông nội cho cháu làm cái gì thì phải làm cái đó, còn phải lễ phép với những người khác."
Phương Đại Đầu ngược lại không do dự. Nhà xưởng trong thành phố không nhiều lắm, đầu bếp ở các nhà ăn trên cơ bản đều quen biết. Chuyện tương tự cũng đã có một số người làm.
Phương Ái Ái nhanh chóng gật gật đầu. Đến nhà ăn nhất định có thể mở khóa càng nhiều thứ, sản phẩm dưỡng da của cô cũng không còn xa nữa.
Hết thảy đều là vì khuôn mặt xinh đẹp của cô.