Dựa trên thuộc tính keo kiệt của hệ thống, Phương Ái Ái rất sợ phương thức đưa dịch dinh dưỡng giống như kem dưỡng da tay. Vì vậy trước khi nhấn nhận dịch dinh dưỡng, trước tiên cô đi lấy một cái chén từ phòng bếp tới, chuẩn bị đón lấy.
Đừng đến lúc đó lại xuất hiện tình huống dịch dinh dưỡng rơi đầy ra đất biến thành một đống hỗn độn.
Rất may, hệ thống vẫn chưa phát rồ đến mức này.
Cái gọi là dịch dinh dưỡng vẫn có vật chứa, có bao bì đóng gói. Chỉ là bao bì này có hơi kỳ lạ.
Từ cảm giác mà nói, chắc chắn không phải là chế phẩm nhựa, càng giống như các chế phẩm giấy. Nhưng lại gói kín chặt chẽ, không có tình huống bị rò rỉ.
Hơn nữa trên bao bì này không có ngày sản xuất, không có hạn sử dụng, thậm chí ngay cả tên nhà máy sản xuất cũng không có. Trên bao bì đóng gói màu xám trắng hoàn toàn không có gì, không có chữ cũng không có hoa văn.
Mặc kệ nó có hay không, dù sao cũng không ảnh hưởng đến Phương Ái Ái ăn.
Bụng cô thật ra không đói. Chẳng qua chỉ có đủ chất dinh dưỡng, thân thể nhỏ bé này mới có thể cao lên mập lên, mới có thể dưỡng ra khí sắc tốt chứ không phải xanh xao vàng vọt như bây giờ.
Công bằng mà nói, nền tảng của nguyên chủ cũng không tệ lắm. Ngũ quan không phải loại hào phóng dịu dàng, cằm nhọn, đầu nhỏ, một đôi mắt đào hoa, khóe mắt đều phảng phất mang theo độ cong vểnh lên, khi cười sẽ có hai má lúm đồng tiền.
Vốn dĩ diện mạo như vậy đã dễ lộ vẻ gầy, nguyên chủ cũng không phải gầy bình thường, ngay cả trình độ thẩm mỹ cũng giảm đi rất nhiều. Càng đừng nói đến làn da này, câu nói "một trắng che trăm xấu" cũng không phải nói bậy.
Phương Ái Ái xé mở dịch dinh dưỡng, vừa uống vừa nhìn vào gương. Không biết kế tiếp hệ thống có thể thông báo nhiệm vụ gì, cô hy vọng phần thưởng là sản phẩm dưỡng da có thể dùng trên mặt.
Phương Ái Ái không chút để ý, sau khi uống xong một nửa dịch dinh dưỡng mới phát hiện bao bì đóng gói này cư nhiên có thể ăn. Không có hương vị gì cũng không cần nhai, theo thời gian trôi qua trực tiếp tan ra trong miệng.
Uống hết một dịch dinh dưỡng đã có một nửa bao bì bên ngoài tan trong miệng.
Mấy ngày nay, lần đầu tiên Phương Ái Ái cảm thấy bụng hơi no. Cảm giác đã lâu không thấy này thậm chí còn mang đến chút cảm giác hạnh phúc.
Chải tóc, tập yoga, hơn phân nửa thời gian cứ như vậy trôi qua. Trước khi mẹ Phương tan tầm, Phương Ái Ái lại nấu một nồi cháo cao lương.
Hệ thống chưa thông báo nhiệm vụ gì cho cô nhưng so với cháo cao lương có cho thêm rau, cô vẫn thích ăn loại mộc mạc này hơn. Còn những đồ ăn mẹ Phương mang về có thể nấu riêng bằng nước mà, như vậy còn không ảnh hưởng đến hương vị của cháo.
"Than tổ ong không phải bỏ tiền mua sao? Đốt một nồi giống với đốt hai nồi sao? Lần sau con muốn làm cơm chiều thì nhớ chờ mẹ tan ca trở về, xem có đồ ăn gì có thể cho vào nồi cùng nấu."
Vương Mỹ Lệ cũng không phải thật sự tức giận, con gái cần cù so với trước kia tiến bộ hơn nhiều nhưng bàthật sự đau lòng than tổ ong. Thứ này đều là bỏ tiền mua không giống củi đốt ở nông thôn, củi còn có thể lên núi nhặt, than tổ ong nhặt ở đâu?
Vương Mỹ Lệ là người đã từng trải qua cuộc sống gian khổ thực sự không thể chịu được chuyện này.
Lại làm sai chuyện, Phương Ái Ái lúng túng đứng sang một bên, vừa không giải thích vừa không làm nũng. Nhưng bộ dáng lúng túng ngoan ngoãn này lại làm cho đồng chí Vương Mỹ Lệ đau lòng.
Đây chỉ là một đứa nhỏ không có bao nhiêu tâm nhãn, dù sao cũng là đứa nhỏ sinh ra từ trong bụng mình, cô còn có thể làm gì con bé.
"Mọi việc đều phải suy nghĩ kĩ, đừng chỉ mới có chủ ý đã bắt tay vào làm. Con xem chuyện con nháo bỏ học này, lúc trước nói là đã thương lượng tốt với Đoạn Thanh Thanh, bây giờ thì sao? Đoạn Thanh Thanh người ta đảo mắt đã đi học lại, ngược lại còn nói con xúi giục con bé đó bỏ học. Nếu con thật sự có được tâm nhãn mà Đoạn Thanh Thanh nói, mẹ con đây sẽ lập tức đi chùa dâng lễ tạ thần. Sau này ngàn vạn lần đừng đi tìm Đoạn Thanh Thanh nữa, đỡ phải tất cả chuyện xảy ra con bé đó đều mang đổ lên người con."
Việc này nhắc tới chính là một bụng hỏa khí. Hai đứa nhỏ cùng nhau ầm ĩ không đi học là đã thương lượng trước, Đoạn gia sốt ruột, nhà cô cũng sốt ruột. Cô còn muốn tạo ra một sinh viên đại học nha.
Đoạn Thanh Thanh đảo mắt đã đổi chủ ý, Đoạn gia có quan hệ cũng có tiền, có thể để cho Đoạn Thanh Thanh tiếp tục đi học. Nhà cô tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng vẫn chưa đến mức mắc bệnh đau mắt*, ước gì người ta không tốt.
*bệnh đau mắt: ghen ghét, đố kị
Thế nhưng sao có thể đổ hết lỗi lên đầu con gái nhà mình? Chỉ nhìn thành tích của Đoạn Thanh Thanh kia cũng đã biết không phải là người thích học tập gì cho lắm. Ai rủ rê ai bỏ học còn chưa chắc đâu.
Cô nhóc nhà cô xưa nay chính là người vô tâm không có chủ ý. Còn xúi giục người khác, không bị người ta bán còn thay người ta đếm tiền đã tốt lắm rồi.
Đây là nồi của nguyên chủ, mặc kể là nguyên chủ hay Phương Ái Ái có ký ức của nguyên chủ đều đã giải thích qua chuyện này. Đoạn Thanh Thanh là một tiểu đồng bọn cùng lớn lên từ nhỏ cũng tốt, là nữ chính cũng tốt nhưng mà dù nồi này có cứng rắn chụp xuống cô cũng tuyệt đối không cõng.
"Con nhất định sẽ không đi tìm Đoạn Thanh Thanh. Vừa nhìn thấy bạn đó từ xa, con sẽ lập tức tránh đi."
Đối với nữ chính vẫn là tránh xa một chút thì tốt hơn. Cô đã xem qua tiểu thuyết, tuy rằng chỉ xem mười chương đầu tiên nhưng ít nhiều cũng biết ở trong lòng nữ chính nghĩ nguyên chủ như thế nào. Nồi bỏ học thời trẻ, Đoạn Thanh Thanh ở trong lòng đã nhất quyết phải chụp cho nguyên chủ.
Bởi vì bỏ học dẫn đến không tìm được công việc tốt, dẫn đến hơn mười năm cũng chưa từng trải qua một ngày lành. Bị người ta khinh thường, làm việc vất vả làm đến mệt nhọc, gả nhầm người xấu. Cuối cùng tuổi còn trẻ đã chết trong tai nạn lao động.
Từ suy nghĩ của nữ chính không khó để nhận ra: Cô mang tất cả sai lầm cùng thống khổ đều đổ lỗi cho việc bỏ học, mà sở dĩ bỏ học chính là bởi vì nguyên chủ.
Phương Ái Ái không chỉ tương lai sẽ trốn tránh nữ chính, còn phải đề phòng nữ chính trả thù.
Bất quá hiện tại nữ chính chỉ là một học sinh sơ trung bình thường, chưa lật qua sách giáo khoa nhiều năm như vậy. Trở lại trường học chỉ có cách phải cố hết sức, không có nhiều công phu đặt ở ngoài việc học.