Chương 9: Người Đẹp Đầu Gỗ

Sườn heo hầm trong nồi sôi ùng ục, hương thơm tỏa ra bốn phía, tất cả mọi người trong sân đều ngửi được.

Một nồi bánh bao hấp, một nồi canh rau thịt nạc, thêm một đĩa rau xào.

Cá chạch đổi của Cố Thanh Dương, lọc sạch cát, bỏ đầu cùng nội tạng đem đi kho, thịt cá cũng không ít, đơm đầy hai đĩa.

Trong sân, đàn ông trong nhà ngồi một bàn, phụ nữ ngồi một bàn, bọn trẻ đứa thì ngồi ăn với mẹ, đứa thì ngồi ăn với cha, người một nhà tụm lại, ăn uống vui vẻ.

Trước lúc ăn, Bạch Đào trở về phòng mang ra bình rượu cô mua từ hệ thống. Vốn dĩ cô định mua hai bình nhưng một bình hôm nay đi công xã cô đã mua rồi.

Ông Cố rất thích uống rượu, mỗi năm vào mùa thu hoạch bận rộn, ông ấy luôn thích uống vài ngụm rượu để giải tỏa mệt mỏi, lúc bình thường cũng uống một chút.

Có rượu, không khí của bàn đàn ông vui lên không ít. Bọn nhỏ và phụ nữ bên này thì yên tĩnh ăn cơm, lâu lâu mới nói vài câu.

Cố Thanh Dương nhìn thấy cha, ông nội và các chú uống rượu, hắn vui vẻ chạy lại xin uống một ngụm.

“Đi chỗ khác chơi, trẻ con mà uống rượu cái gì.” Cha hắn thấy hắn đến liền đuổi đi.

Anh ba dùng đũa chấm chút rượu cho Cố Thanh Dương nếm thử, hương vị cay nồng làm hắn lè lưỡi, vội vàng đưa tay quạt quạt.

Cố Thanh Dương: “Cay quá a, rượu thật khó uống, vừa cay vừa đắng.”

Tất cả mọi người nghe hắn nói liền cười phá lên.

Cố Thanh Dương không cam lòng, không hiểu sao mọi người đều cười hắn, lời hắn nói đều là thật, hắn không nói dối.

Bữa cơm này, cả người lớn và trẻ nhỏ đều được ăn no, sờ sờ cái bụng căng lên, thật giống như cả nhà đang ăn tiệc đón năm mới.

Ăn xong, Bạch Đào cùng các chị dọn dẹp. Ngay cả bà Cố cũng giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn và sàn nhà, hôm nay cả nhà được ăn ngon, lại không phải trả tiền, bà cũng không nên vì là trưởng bối mà không giúp đỡ.

Chị ba cũng giúp đỡ dọn dẹp bên ngoài, cha mẹ chồng đều ở đây, cô ta phải cho bọn họ thấy rằng cô ta có làm việc.

Chị cả, chị hai, chị tư và Bạch Đào ở nhà bếp cùng dọn dẹp rất vui vẻ. Hôm nay ăn nhiều đồ như vậy, tất cả mọi người đều ăn hết hai lượt đồ ăn, bát đũa lấp đầy nửa thùng rửa, đều là đồ ăn a, chị cả nhìn mà thấy rất đau lòng.

Thời nay lương thực là mạng sống, nếu trong nhà có nhiều lương thực, ăn như vậy cũng không có gì, nhưng là bây giờ...

Chị cả nhân lúc mọi người không chú ý liền kéo chồng đến một bên nói chuyện. Anh cả biết vợ mình là người xem lương thực như mệnh, hơn nữa bọn họ còn định tết này cho con trai lớn xem mắt, nếu như thành công chắc chắn tiêu tốn không ít lương thực, tiền và phiếu.

Hắn vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô yên tâm, “Em cứ yên tâm đi, chú Tranh đã nói với anh rồi, tiền ăn hôm nay chú ấy sẽ trả hết, em không cần lo đâu.”

Chị cả oán trách nói: “Em có gì mà không yên tâm, bây giờ em đi, sau này anh rãnh rỗi nhớ phải qua giúp đỡ chú năm đấy.”



“Được, anh biết rồi.”

Chị cả hạ quyết tâm trong lòng, về sau chú năm không ở nhà cô sẽ chiếu cố em năm nhiều hơn. Ngày chú năm kết hôn, cô vẫn luôn cảm thấy em năm là một người đẹp đầu gỗ. Thế nhưng không ngờ là cô nghĩ sai rồi, hôm nay ở chung mới thấy em năm thật tốt, làm việc nhanh lẹ, thuần thục, tất cả mọi việc đều được em năm thu xếp ổn thỏa.

Vừa rồi Cố Thanh Oánh còn trộm nói với cô, “Mẹ, con cảm thấy mợ năm hiện tại so với mợ năm trước kia bà nội chọn còn tốt hơn nhiều, con thích mợ năm này.”

Chị cả nghe vậy liền cốc đầu con gái một cái, “Con nói bậy bạ cái gì vậy, người chú năm con cưới chỉ có mợ năm, cái gì mà mợ năm trước mợ năm sau, người kia cùng lắm chỉ xem như bạch nhãn lang, không có quan hệ gì với nhà chúng ta.”

“Dạ, con nói sai rồi.” Cố Thanh Oánh xoa chỗ đau, mẹ cô ra tay thật tàn nhẫn.

...

Sau khi mọi người dọn dẹp xong thì ai về nhà nấy. Hai người Bạch Đào và Cố Tranh được ông bà Cố gọi vào phòng.

Bà Cố nhìn Cố Tranh nói: “Ngày mai con đưa Bạch Đào về nhà lại mặt, nhớ đi công xã sớm mua thịt và chút lễ vật.”

“Đúng vậy, ngoài ra phải nhớ mua cho cha vợ con bình rượu.” Ông Cố cũng nói.

Bạch Đào nghĩ tới phải đi gặp cha mẹ nguyên chủ, trong lòng có chút sợ, tự hỏi không biết cô có ở chung với họ được không.

“Dạ.” Cố Tranh gật đầu.

Bà Cố đi vào giường ngủ, lấy ra một phong thư đưa cho Cố Tranh.

“Mẹ, con có tiền.” Cố Tranh không nhận.

“Đúng đó mẹ, chúng con đều có tiền, tiền này cha mẹ hãy giữ lại.” Bạch Đào nói.

Chờ hai người rời đi, bà Cố nhìn theo bóng lưng hai người, càng nhìn càng thấy hai con rất xứng đôi.

Mối hôn sự này đúng là tốt!

Bà chọn được cô con dâu không tồi!

“Ông à, con dâu út lớn lên xinh đẹp lại tốt bụng, ông xem, tiểu Tranh nhà chúng ta bị con dâu thu phục rồi, cũng không lại nó không cần vợ nữa.”

Ông Cố vui cười hớn hở gật đầu, lúc trước con trai út không muốn kết hôn khiến hai vợ chồng già bọn họ rất lo lắng.

“Các con đều đã lập gia đình, bọn nhỏ tính tình mỗi đứa không giống nhau, về sau sống tốt hay không phải tùy vào bọn nó rồi. Chúng ta cũng già rồi, sau này không thể dựa mãi vào con, hai người chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau.” Bà Cố thở dài.



Hiện tại hai ông bà ở cùng với con trai cả, ông bà có năm đứa con nên sớm tính toán chia cho mỗi người một nhà. Từ lâu ông bà đã thấy các nhà ở trong thôn để người nhà sống cùng nhau, dần dần tình thân trong nhà đều bị những chuyện vặt vãnh làm vơi đi, rõ ràng là người nhà, thế mà khi gặp mặt lại muốn đánh nhau.

...

Nhà ông bà, vợ chồng con cả đều có thể dựa vào.

Vợ chồng con thứ hai siêng năng, chỉ là ăn nói vụng về lại không biết tranh công, luôn sống khép nép.

Con trai thứ ba tâm địa gian xảo, thích sống nhàn hạ, khi hắn còn nhỏ không như vậy, lớn lên lại bất tri bất giác thay đổi. Vợ hắn thì bao nhiêu không khéo đều dùng ở ngoài miệng, chỉ giỏi khua môi múa mép.

Từ nhỏ con trai thứ ba đầu óc lanh lợi, nhìn thấy anh hai mình cứ như một con bò già, vừa siêng năng lại thật thà làm lụng, một năm qua đi, tiền công cũng chỉ vừa đủ ăn no, hắn nhìn mà mệt thay. Mặc dù hắn không làm nhiều như anh hai nhưng cũng đủ cho vợ con ăn no.

Con trai thứ tư là thầy thuốc, đời này mặc dù không làm việc nặng nhọc nhưng cũng đủ ấm no.

Người khiến cho hai ông bà lo nhất là con trai thứ năm, thế nhưng hiện tại tốt rồi, hắn cũng đã kết hôn, bọn họ cũng yên tâm hơn.

...

Bạch Đào cùng Cố Tranh một trước một sau đi ra khỏi cửa.

Cố Tranh uống rượu, trên người có chút mùi. Hôm nay trăng thật tròn, bầu trời đầy sao, xa xa không ngừng truyền đến tiếng chó sủa, tiếng côn trùng kêu vang. Hai người nương theo ánh trăng về nhà.

Sau khi về đến nhà, Bạch Đào nhìn thoáng qua nhà tắm được xây ở góc sân, bùn trên đó còn chưa khô. Cô nhìn thấy không khỏi vui mừng, nãy giờ cô bận rộn ở trước sân, còn chưa kịp nhìn xem. Cô quay đầu nhìn Cố Tranh ở phía sau, giọng nói ngọt ngào trong trẻo.

“Anh à, mọi người xây nhanh như vậy? Em còn tưởng phải ngày mai mới xong, mọi người thật lợi hại!”

Ánh trăng ôn nhu chiếu vào khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ, mắt hạnh cong lên, mặt mày như ngọc. Thiếu nữ trước mặt xinh đẹp như tiên giáng trần, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở, từng lời cô nói ra dễ nghe lạ thường.

Buổi chiều Cố Tranh uống rượu, mắt có chút ửng đỏ nặng nề. Tay áo hắn xắn gọn gàng đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng màu mật ong, hắn tùy ý xé toạc cổ áo.

Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Ừm, nhưng phải đợi hai ngày nữa mới có thể dùng được, ngày mai anh sẽ tìm người làm một cái thùng gỗ.”

“Ân, có thùng gỗ tắm cũng tốt. Không còn sớm nữa, em đi đun nước tắm.” Bạch Đào đi vào phòng, uống chút nước cho đỡ khát.

Chờ cô uống nước xong định đi đến nhà bếp nấu nước thì đã thấy Cố Tranh đun nước trước rồi.

“Để anh làm là được, có anh ở nhà em không cần làm việc. Mấy ngày nữa anh không ở nhà có lẽ em phải tự chăm sóc mình rồi.” Cố Tranh nói.

Bạch Đào nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, “Anh đi đâu?”

“Khi anh giải ngũ, cấp trên muốn anh đến văn phòng làm việc giấy tờ nhưng anh từ chối. Thế nên cấp trên liền xem xét, dựa theo tình huống của anh mà giao cho anh một công việc. Anh biết lái xe nên cấp trên đã cho anh đến đội vận chuyển thị trấn làm việc. Anh đã hỏi qua, công việc phải chạy xe đường dài, một chuyến chạy nhiều nhất là nửa tháng, ít thì cũng bảy tám ngày. Thật ra chạy đường dài cũng tốt, trợ cấp cũng nhiều nhưng phải chạy ít nhất một năm.”