Chương 21: Thăm Dò

Trần Ngọc biến sắc, sợ hãi nhìn Bạch Đào, cô ta vốn dĩ đang rất vui vì hôm nay gặp được Cố Tranh, thế nhưng còn chưa nói được lời nào thì Bạch Đào đã tới. Cô ta nhìn vào đôi mắt hạnh tĩnh lặng không gợn sóng, bên trong còn có chút giễu cợt, tâm tư của cô ta dường như đã bị nhìn thấu, cô ta sợ hãi nhìn sang Cố Tranh cầu cứu.

Cố Tranh nhíu mày, vẻ mặt không vui, hắn không kiên nhẫn nói: “Cô gọi tôi có việc gì sao? Chúng ta quen biết nhau sao? Chúng tôi còn có việc, nếu cô không có việc gì thì bọn tôi đi đây.”

Nói xong hắn liền nghĩ một chút xem cô ta rốt cuộc là ai, nhưng hắn không nghĩ được gì cả, chắc chắn hắn không quen biết người này.

Cố Thanh Oánh nhắc nhở nói: “Cậu năm, bà ta chính là con gái nhà họ Trần.”

“Con gái nhà họ Trần hay nhà ai có liên quan gì tới cậu?” Cố Tranh không phải cố ý nói vậy mà là hắn thật sự đã quên mất chuyện lúc trước.

Cố Thanh Oánh không nói nên lời, như này còn bảo cô nói cái gì được nữa? Cậu năm đúng là một người đàn ông ngay thẳng.

Bạch Đào cười khẽ một chút, cô đảo mắt, vờ hờn dỗi nói: “Vậy sao, anh không biết người ta, thế nhưng người ta lại biết anh, còn tìm anh có việc? Cô này, không phải cô nói có việc sao? Sao một câu cũng không nói, có phải có tôi ở đây nên cô thấy ngại không, nếu vậy thì tôi tránh đi một chút nhé?”

Tránh đi cái gì, cô đương nhiên sẽ không tránh đi đâu.

Lời này nghe có chút...trà xanh, Bạch Đào thiếu chút nữa cũng tự ghê tởm chính mình, nhưng không sao, có tác dụng là được.

Quả thật, cô còn chưa kịp động đậy thì đôi bàn tay to của Cố Tranh đã bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như đang sợ cô rời đi vậy.

Trần Ngọc đương nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt tối sầm lại, cô ta bị ba người đối diện nhìn chằm chằm, xấu hổ đỏ bừng mặt. Còn có chuyện gì nhục nhã hơn nữa, cô ta chặn đường người ta, kết quả người ta không quên biết cô ta.

“...Tôi...Cố đại ca, em tên là Trần Ngọc, hiện tại anh không biết em cũng không sao, về sau anh sẽ quen thôi.” Trần Ngọc tự nhiên phớt lờ Cố Thanh Oánh và Bạch Đào, nói với Cố Tranh.

Cố Thanh Oánh tức giận, thầm mắng trong lòng. Không biết xấu hổ!

Bạch Đào liếc mắt nhìn Cố Tranh, ý tứ chính là: Nhìn xem, hiện tại cô ta không muốn dè dặt nữa, cô ta chắc chắn có ý với anh.

Cố Tranh bị nhìn căng thẳng, bất tri bất giác biết mình phải bày ra thái độ gì đối đãi với cô ta, thái độ của người đàn ông đã có gia đình.

“Tôi không có nghĩ muốn làm quen với cô, thật xin lỗi, tôi và vợ tôi còn có việc.” Cố Tranh quyết đoán nói.

Trần Ngọc cắn môi, nhìn hai người đứng chung một chỗ thật chướng mắt. Cô ta nhịn không được muốn phá hoại, nếu lúc trước cô ta và cha mẹ không đổi ý thì bây giờ người đứng bên cạnh Cố Tranh là cô ta.

Cô ta muốn giải thích chuyện lúc trước lật lọng không phải là ý của cô ta, đều là do người nhà cô ta định đoạt, đem cô ta gả cho nhà khác, tất cả mọi chuyện đều là do người nhà cô ta thôi. Thế nhưng nơi này còn có người khác, cô ta không có cơ hội giải thích.

Lại nói, chính cô ta cũng không tin, mọi chuyện trước mắt giống như một giấc mộng vậy.

Cô ta thế nhưng được trọng sinh. Nhưng không hiểu sao lại trọng sinh đến ngay thời điểm xấu hổ này, Bạch Đào và Cố Tranh đã kết hôn, cô ta cũng đã cùng người chồng đời trước đính hôn.

Vì sao ông trời lại không cho cô ta sống lại sớm một chút, tốt nhất là sống lại thời điểm lúc hai nhà chưa trở mặt với nhau, như vậy sẽ không có tình cảnh xấu hổ này.

Đều do cha mẹ ả tầm nhìn hạn hẹp, không nhìn được lâu dài, sau khi nghe tin Cố Tranh bị thương nghiêm trọng, có thể không lo cho gia đình được đã lập tức lật lọng, tìm bà mối làm mai cô ta cho nhà khác.

Một người có năng lực như Cố Tranh, cho dù xuất ngũ vẫn có thể vươn lên, một tay che trời.



Hiện tại Cố Tranh và Bạch Đào đã kết hôn, cô ta phải làm sao bây giờ?

Cô ta phải làm sao mới có thể thoái hôn được?

Đời trước cô ta gả cho một tên bất tài, hào phóng với người ngoài, keo kiệt với người nhà, lại còn không xem cô ta là con người. Cô ta cả đời làm ruộng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, sinh mấy đứa con không được học hành đến nơi đến chốn, cô ta về già vẫn phải lo lắng cho bọn nó.

Trái lại là Bạch Đào, gả cho Cố Tranh được cưng chiều hết mực, không cần động tay vào việc gì mà còn không biết quý trọng. Bạch Đào đối với Cố Tranh một chút cũng không tốt, đến khi Cố Tranh phát đạt giàu có, còn lấy hết tiền của Cố Tranh bỏ trốn với người khác. Một người phụ nữ như vậy không xứng được ở bên cạnh Cố Tranh.

Cô ta muốn vạch trần bộ mặt của Bạch Đào, nhưng hiện tại mấy chuyện đời trước còn chưa xảy ra, bây giờ cô ta nói ra không những không ai tin còn sẽ bị cho là điên rồi, đành phải tìm cơ hội khác thôi.

Ngoài việc giải thích với Cố Tranh, bây giờ cô ta còn có việc khác quan trọng hơn, cô ta không thể lại cưới người đàn ông đời trước, một kẻ ở bên ngoài hèn nhát, khi về nhà lại làm một bộ cao cao tại thượng. Không những vậy còn sinh ra mấy đứa con không có tiền đồ. Nếu đời này sống lại, cô ta còn không thay đổi được những chuyện này thì sống lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế nhưng chờ cô ta thoái hôn được rồi chẳng lẽ còn không chờ được sao? Chờ đến khi Bạch Đào lấy tiền của Cố Tranh bỏ trốn, cô ta sẽ nhân lúc Cố Tranh gian nan, nghèo khó, ở bên cạnh làm bạn với hắn, như vậy Cố Tranh chắc chắn hắn sẽ đối đãi với cô ta tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Trần Ngọc dường như đã thấy được hy vọng. Nhưng mà đợi tới lúc đó còn rất lâu, nếu vậy thì cô ta cũng đã trở thành gái lỡ thì rồi.

Trần Ngọc nghĩ nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, dù có trở thành gái lỡ thì thì cô ta cũng không muốn sống cuộc sống giống đời trước.

Bạch Đào híp mắt, nhìn vẻ mặt Trần Ngọc. Khuôn mặt cô ta lúc sáng lúc tối, cô cảm thấy cô ta đang có ý nghĩ không tốt.

Lúc trước thông tin của hệ thống truyền tới không có thông tin của Trần Ngọc. Hôm nay vì sao Trần Ngọc lại chạy tới đây nói những lời khó hiểu này.

Không lẽ cô ta cũng giống cô? Là xuyên không đến? Không, cô ta không giống xuyên không.

Trực giác của Bạch Đào nói với cô, nếu trên người Trần Ngọc thật sự có chuyện gì thì những hành động của cô ta bây giờ giống trọng sinh hơn.

Giống như trong tiểu thuyết mà Bạch Đào đọc lúc trước, nữ chính trọng sinh trở về bù đắp lại tiếc nuối đời trước.

Có lẽ nào Trần Ngọc biết sau này Cố Tranh sẽ trở thành nhân vật lớn nên mới vội vã chạy tới đây?

Nếu không như vậy thì tại sao trước kia cô ta không đến tìm Cố Tranh giải thích, bây giờ lại cố tình chạy tới.

Bạch Đào âm thầm để chuyện này ở trong lòng, về sau cô sẽ chú ý đến Trần Ngọc nhiều hơn, xem xem cô ta có phải thật sự đã trọng sinh không.

“Hệ thống, cậu có thể nhìn ra Trần Ngọc có vấn đề gì không? Tôi cảm thấy cô ta không thích hợp, có phải cô ta đã trọng sinh không?”

“Đúng vậy, ký chủ, cô thật thông minh, cô ta trọng sinh trở về muốn tranh đoạt nam nhân với cô.”

“Tôi nhổ vào, chỉ bằng cô ta cũng xứng? Nhưng mà hệ thống này, hình như cậu rất vui khi thấy người gặp họa nhỉ?”

Cố Thanh Oánh sợ vì chuyện của Trần Ngọc mà cậu mợ năm cãi nhau, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, cất tiếng nói: “Cậu năm, mợ năm, chắc là bà ta nhận lầm người rồi. Chúng ta mau về nhà đi. Cậu năm, cậu giúp mợ năm đeo giỏ a, giỏ có chút nặng.”

Xem ra cậu năm cuối cùng vẫn phải nhờ vào cô nha! Cô thật đúng là cháu gái tốt nhất thế giới!

Cố Tranh đã sớm nhìn thấy cái giỏ trên lưng hai mợ cháu, vừa nhìn liền biết rất nặng, lúc nãy hai người còn bỏ giỏ xuống đất.



Cố Tranh bước đến lấy giỏ của Cố Thanh Oánh và Bạch Đào đeo lên.

Cố Thanh Oánh thấy vậy không khỏi bội phục, là cô đánh giá thấp cậu năm rồi.

“Mợ năm, chúng ta đi.”

“Ừm, về nhà thôi.” Bạch Đào gật đầu, lại liếc mắt nhìn Trần Ngọc một cái. Không nghĩ tới cô ta thật sự sống lại, thế nhưng cô ta sống lại một lần chỉ muốn tranh đoạt năm nhân? Như vậy cũng quá thiển cận đi, như thế nào không đặt cho bản thân một mục tiêu cao cả hơn, phát triển chính mình a!

Cố Thanh Oánh bĩu môi, “Nếu không phải vừa rồi dây dưa với bà ta thì chúng ta sớm đã về nhà rồi, không chừng còn nhặt được thêm một giỏ trái cây nữa.”

Thật là, đều do Trần Ngọc kia kỳ quái, rất nhanh thôi bà ta sẽ kết hôn, còn tìm cậu năm làm gì chứ.

Bạch Đào nghe thấy cô càu nhàu, nhẹ cốc đầu cô một cái, “Bây giờ cũng không muộn, hai chúng ta phụ trách hái quả, để cậu năm con mang về.”

Cố Tranh ở bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy, lát nữa ba người chúng ta cùng đi.”

Cố Thanh Oánh lại vui vẻ, “Vâng ạ.”

...

Mấy người về nhà uống nước, Bạch Đào lấy ra mấy cái bánh đào, đưa cho Cố Thanh Oánh một cái, một cái cho mình. Cố Tranh không ăn bánh nên Bạch Đào liền đem cất vào phòng.

Hai người Bạch Đào và Cố Thanh Oánh vừa đi vừa ăn. Cố Tranh thì đi phía sau hai người.

Cố Tranh bất tri bất giác nghĩ đến vừa rồi, tuy cô gái kia cùng hắn chẳng có quan hệ gì nhưng không tránh khỏi cô vợ nhỏ sẽ ghen.

Có Cố Tranh ở đây, Bạch Đào và Cố Thanh Oánh nhặt quả thoải mái hơn. Sau khi nhặt hết quả ở khu này, Bạch Đào liền dẫn theo hai người đến chỗ cây táo tàu chua. Táo tàu chua rửa sạch là ăn được, để làm đồ ăn vặt cũng rất tốt.

Cố Thanh Oánh khá cao nên tìm một cây gỗ đánh rớt không ít táo. Bạch Đào và Cố Tranh ở bên cạnh phụ trách nhặt, hai người nhặt cho đến khi đầy giỏ mới dừng lại.

Cố Thanh Oánh cũng không kém, nhặt đầy hai túi áo. Bạch Đào không chịu thua, cũng nhét đầy hai túi.

...

Cố Tranh đeo hai cái giỏ xuống núi. Về đến nhà trước tiên đem giỏ về nhà mình rồi mới đưa giỏ còn lại đến nhà Cố Thanh Oánh.

Bà Cố và chị cả đều ở nhà. Bà Cố đang ở ngoài sân nhặt đậu, chị cả thì ở trong bếp nấu ăn.

Chị cả đi làm trở về, thấy trong nhà không có ai lại thấy có đống hạt dẻ trong sân liền đoán rằng Cố Thanh Oánh lên núi nhặt.

“Nhặt được nhiều như vậy? Xem ra năm nay thu hoạch không tồi.” Chị cả đã từng đói khổ nên cô đặc biệt quý trọng lương thực.

Cố Tranh đưa đồ xong thì cũng trở về nhà. Cố Thanh Oánh thấy cậu năm đi rồi mới đem chuyện của Trần Ngọc nói với bà nội và mẹ.

Bà Cố vừa nghe vậy liền tức giận, “Đây là thấy tiểu Tranh sống tốt nên muốn đến gây chuyện! Mợ năm con có ở nhà không?”