Bạch Chi nhớ con nên sau khi giúp bà Bạch dọn dẹp xong nhà cửa liền cùng Vương Quốc Bình trở về.
Trên đường đi, Vương Quốc Bình ngạc nhiên nhìn thịt lợn trong giỏ của vợ, “Hôm nay cha mẹ bị sao vậy, còn cho chúng ta thịt đem về?”
Vì sao hai người bọn họ không mang con gái đến, còn không phải vì lúc trước rước dâu không đưa sính lễ. Mấy lần trước khi hai người về thăm nhà, mẹ vợ còn nói bọn họ tới nhà ăn chực.
Nhớ tới hôm nay là ngày em ba lại mặt nên Vương Quốc Bình mới cùng Bạch Chi về nhà. Trừ những ngày lễ tết hai vợ chồng bọn họ mới về nhà mẹ vợ, còn bình thường thì Vương Quốc Bình để Bạch Chi về một mình, hắn không muốn bị mẹ vợ nói là da mặt dày.
“Là em ba cho.” Bạch Chi nói xong, nghiêng đầu nhìn chồng mình có gì đó không đúng, từ khi ra khỏi cửa nhà mẹ thì hắn liền buồn rầu đi phía trước, không để ý đến cô.
“Em ba may mắn gả cho người đàn ông tốt.” Vương Quốc Bình nói xong lại nói thêm một câu, “Em rể là người không tồi đâu.”
“Còn phải nói sao! Em ấy là người tốt, em ba cũng rất yêu em ấy, đều tại vết sẹo trên mặt em ấy ảnh hưởng, thoạt nhìn tưởng em ấy rất hung dữ.” Bạch Chi cũng cười nói.
...
Bạch Đào cùng Cố Tranh chuẩn bị rời đi. Ông bà Bạch cùng Bạch Vân tiễn hai người ra cửa.
“Giúp cha mẹ gửi lời thăm hỏi đến nhà bên đó.”
“Vâng ạ.”
Bạch Vân nói với bà Bạch: “Mẹ, con đi tiễn chị ba.”
Nói xong liền vui vẻ đi đến bên canh Bạch Đào, hai chị em một trước một sau rời đi.
Đến cửa thôn, Bạch Vân sụt sịt nói, “Chị ba, khi nào chị mới về nhà nữa?”
Bạch Đào cười nhẹ nói: “Làm sao? Em nhớ chị? Chị còn chưa rời đi đã nhớ rồi?”
Bạch Vân thanh âm không được tự nhiên “Dạ”, cô không phủ nhận.
Trước kia, mỗi ngày cô và chị ba đều cãi nhau, cái gì cũng phải tranh cao thấp, vậy mà chớp mắt một cái chị ba đã gả đi rồi.
Sau khi chị cả và chị hai kết hôn thì thật lâu mới có thể gặp một lần, mỗi lần hai chị đều ở lại chưa đến tối đã rời đi. Mẹ nói con gái khi gả đi là con nhà người khác, cô không muốn chị ba biến thành người nhà khác.
Trong nhà bây giờ chỉ còn cô và em trai đáng ghét, cô nghĩ nếu chị ba trở về, cô sẽ không bao giờ cãi nhau với chị ba nữa, chị ba kêu cô làm gì cô cũng sẽ làm.
Bạch Đào xoa đầu em gái, cười nói: “Nhà chồng chị trên đường này, cách đây không xa, nếu em đồng ý thì có thể đến nhà chị ở, muốn ở bao lâu cũng được. Không tin thì em đi hỏi anh rể xem, phải không Cố Tranh?”
Cố Tranh gật đầu, nói: “Đúng vậy, em gái lúc nào cũng có thể đến.”
Bạch Vân vui vẻ cực kỳ, hai mắt sáng lên, nhưng sau đó ánh sáng trong mắt liền ảm đạm, ủ rũ cúi đầu, “Không được đâu, mẹ chắc chắn không cho, không có em ở nhà thì hai con lợn chẳng có ai chăm.”
“Không sao đâu, đến lúc đó chị sẽ nói với mẹ, được rồi, em yên tâm về nhà đi.” Bạch Đào nói.
“Dạ, hẹn gặp lại chị ba, hẹn gặp lại anh rể.” Bạch Vân vẫy tay với hai người sau đó quay người rời đi, hai bím tóc theo động tác đung đưa qua lại.
...
Đang mùa thu hoạch nên người trên đường rất ít, đến khi hai người vào trong thôn mới thấy được vài người, Cố Tranh vừa đi vừa gật đầu chào hỏi mọi người, trong chốc lát đã về đến cửa nhà.
Về đến nhà đã thấy cửa mở toang, thì ra là ông bà Cố đến đây dọn dẹp. Ngày hôm qua khi xây xong nhà tắm thì vẫn còn gạch vỡ, bùn đất lưu lại, hôm nay đã được hai ông bà dọn dẹp sạch sẽ.
Bạch Đào vội vàng chạy vào nhà rót nước cho ông bà Cố, ngọt ngào nói: “Mời cha mẹ uống nước, cha mẹ giúp bọn con dọn dẹp vất vả rồi, việc còn lại cứ để con và Cố Tranh làm, cha mẹ mau nghỉ ngơi đi.”
“Không mệt, không mệt, cha mẹ làm mấy việc này quen rồi, chỉ là tiện tay dọn một chút mà thôi. Con đi gặp cha mẹ sao rồi?” Bà Cố rửa sạch tay, nhận lấy cốc nước, hỏi.
Bạch Đào cười tủm tỉm nói: “Đều rất tốt, cha mẹ con gửi lời hỏi thăm cha mẹ.”
Ông Cố nhận cốc nước, một hơi uống sạch, vợ chồng bọn họ đời này chỉ có năm đứa con trai, không có con gái. Con dâu út mềm mại gọi cha mẹ, không khác gì con gái ruột của hai người.
Ông hài lòng, lau miệng nói, “Ừm, rất tốt.”
...
Bạch Đào nhìn sắc trời, nói với Cố Tranh: “Em muốn đi công xã mua chút đồ ăn, sau này chúng ta tự nấu cơm ăn, anh có muốn đi cùng không?”
“Ừm.” Cố Tranh gật đầu.
Trời xanh, mây trắng, bầu trời quang đãng, cơn gió ấm áp thổi qua tai, Bạch Đào vui vẻ nheo mắt rồi lại đột nhiên mở ra, ôn nhu nói:
“Cố Tranh, em muốn nghe hát, anh hát cho em nghe một bài đi!”
Cố Tranh: “...”
Bạch Đào đợi một lát, thấy hắn không có động tĩnh, cô bất mãn bĩu môi, vươn ngón trỏ chọc chọc vào sống lưng hắn.
“Đi mà, có được không?”
Cố Tranh bất đắc dĩ, khẽ xoa mi, chậm rãi mở miệng, “Anh hát rất khó nghe.”
Bạch Đào không làm khó hắn nữa, tự mình khẽ ngâm nga một bài hát.
...
Đến công xã, hai người trực tiếp đi ra chợ, đây là lần thứ hai Bạch Đào đến đây. Trước cổng chợ có mấy chữ to “Vì người dân phục vụ”. Các quầy hàng được bao quanh bằng kính trong suốt, ngăn cách giữ khách hàng và người bán, ở đằng sau có mấy dãy kệ, bên trên chất đầy vật phẩm.
Người bán hàng bộ dáng hờ hững, tùy ý đứng dựa vào quầy kính. Người có thể bán hàng ở chợ xã thì trong nhà chắc chắn phải có người có chức vụ. Đây là một công việc ổn định, lãnh lương hàng tháng, công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ tốt nên những người bán hàng này thường rất hống hách.
Cũng may bên cạnh Bạch Đào có Cố Tranh, nhìn bề ngoài thấy Cố Tranh là người không dễ chọc nên thái độ của mấy người bán hàng hiền hòa hơn một chút.
Bạch Đào và Cố Tranh đi cùng nhau, trong nhà cần mua thứ gì hắn đều biết nên Bạch Đào liền từ bỏ tâm tư mua hàng trong hệ thống, thành thật đi theo hắn mua đồ.
Cố Tranh ở bên cạnh cô vào vai vệ sĩ cùng thần tài. Bạch Đào mua thứ gì thì Cố Tranh đều trả tiền.
Mua xong đồ thì hai người liền trở về, mặc dù là đi không lâu nhưng trên đường về sắc trời cũng đã tối. Bạch Đào ngồi ở yên sau xe đạp, mím môi cười, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Cố Tranh, hai má áp vào tấm lưng dày rộng của hắn, mùi xà phòng thơm mát từ trên quần áo của hắn xộc vào mũi cô.
Bây giờ hắn là chồng của cô, Bạch Đào ôm hắn cũng là chính đáng. Thế nhưng vẫn phải dè dặt một chút, thời đại này vẫn còn rất bảo thủ, nhìn thấy bóng người từ xa, Bạch Đào sẽ lặng lẽ buông ra, chờ đi xa người thì cô liền ôm lại.
Cố Tranh cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé vòng trên eo mình, trên mặt hắn lạnh nhạt nhưng vành tai đã đỏ bừng, trong lòng vui sướиɠ nhiễm cả khóe mắt và đôi mày.
Hắn trái lương tâm nói: “Cẩn thận bị người ta nói.”
Bạch Đào bĩu môi, không thèm để ý hắn.
Ngay khi họ vào đến cổng thôn thì Bạch Đào liền tự giác buông tay ra.
Trước cổng thôn có mấy cây hòe lớn, mùa xuân, cây hòe nở hoa có thể hái ăn, mùi vị hoa hèo ngọt ngọt chát chát.
Khi hòe nở hoa, đi từ rất xa cũng có thể ngửi được mùi hoa ngọt ngào trong không khí.