Chương 12: Người Đáng Thương Ắt Có Chỗ Đáng Giận

Bà thím và mấy người ở đó cũng hết sức kinh ngạc. Bà thím tức đến không kiềm được, lúc này cũng không thèm sợ hãi nữa, tiến lên nói:

“Mẹ Lại Phúc, bà cũng thật là không biết tốt xấu, rõ ràng người ta có lòng tốt, thấy bà bị con đánh mới muốn tới cứu bà. Bà thì hay rồi, lấy oán trả ơn, nhìn cái thái độ này của bà, xứng đáng bị con bà đánh chết.”

“Mày mới xứng bị con đánh chết, cái đồ xấu xa, tao nguyền rủa mày không được sống tốt, sinh ra cháu trai không có hậu môn.”

“Bà___” Bà thím bị chọc tức tới mức nói không nên lời.

Cố Tranh cau mày, ném Lại Phúc sang một bên. Lại Phúc là một tên vô tích sự, chỉ bị ném một cái hắn cũng không thể đứng vững được, ngã sấp xuống bên chân mẹ hắn.

Mẹ hắn vừa mới bị hắn đánh bầm dập, thấy hắn ngã lại không ngừng lẩm bẩm, đau lòng nói:

“Con ngoan a, con không sao chứ?”

Lại Phúc bình thường thích bắt nạt kẻ yếu, hiện tại thấy thân thể nhỏ bé của hắn so với Cố Tranh cơ bắp to khỏe cùng vết sẹo trên mặt, một bộ hung thần ác sát. Hắn liền phát hoảng, sợ bị Cố Tranh đánh, ngay lập tức trốn đến sau lưng mẹ hắn.

Cố Tranh: “...”

Bạch Đào: “...”

Mọi người: “...”

Bạch Đào kéo Cố Tranh rời đi, bọn họ không có cách nào xen vào, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, đều là tự mình chuốc lấy. Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, bà lão kia không đáng thương.

Cố Tranh nhíu mày, đôi mắt đen lạnh như băng, quên đi, bọn họ là mẹ con, bà lão kia muốn vậy cũng không ai quản được.

Bà thím nói: “Mẹ Lại Phúc, bà tự làm tự chịu. Nhìn xem xung quanh sau này còn có ai nguyện ý giúp đỡ bà, ngay cả con gái bà cũng bị bà làm cho đau lòng mà mặc kệ bà. Người như bà không đáng được giúp đỡ, bà tốt nhất ở đó để con bà đánh chết đi. Thôi thôi, chúng ta mau về nhà, người nhà đang đợi chúng ta về đấy.”

Mẹ Lại Phúc có một cô con gái tên Hoa, bà ta vì giúp con trai lấy vợ đã gả bán con gái đi. Lại Phúc nổi tiếng là một kẻ lêu lỏng vô lương, không có cô gái nào đồng ý gả cho hắn.

Mẹ hắn liền đem con gái gả cho một tên ngốc, lại mượn danh con gái bắt gả em chồng của con gái cho Lại Phúc.

Tiếp đó, bà ta lại hận không thể bám vào con gái hút máu xin tiền, nếu không chỉ dựa vào tên bất tài Lại Phúc sao có thể nuôi sống cả nhà.



Trong mắt bà ta, con trai bà chính là bảo bối, từ lúc hắn mới lọt lòng đã yêu thương, bảo vệ hắn hết mực, có thứ gì tốt đều đem cho hắn nhưng cuối cùng đổi lại được gì, hắn suốt ngày không đánh thì mắng. Thế mà bà ta còn cho đó là chuyện đương nhiên, không biết hối cải, ngược lại càng coi tên cặn bã đó như tâm can, như mệnh của bà ta.

Chỉ đáng thương Hoa, con gái bà ta, mệnh như cỏ rác, làm nhiều nhất, ăn ít nhất, lớn lên lại bị chính mẹ ruột mình gả bán.

Bà già vô lại này đem con gái bóc lột triệt để.

...

“Dạ thím, chúng ta đi thôi.” Bạch Đào đáp.

Hai người còn chưa ra khỏi cửa thì một thân ảnh nhỏ gầy đã chạy lại, chặn đường bọn họ.

Chỉ thấy, bà già vô lại kia chỉ vào cánh cửa lúc nãy bị Cố Tranh đạp hỏng, “Bọn mày muốn đi cũng được, nhưng cửa nhà của tao bị bọn mày làm hỏng rồi, đền tiền đi!”

Xem ra con người của Lại Phúc trở thành như vậy đều là di truyền từ mẹ hắn.

Mày Cố Tranh nhăn chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, ánh mắt nhìn bà ta như nhìn thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu. Hiện tại nếu người đang đứng trước mặt hắn là Lại Phúc, hắn sẽ không ngần ngại đá văng hắn nhưng bà già này... Người có giáo dưỡng như hắn không thể động thủ với người già.

Bạch Đào thấy vẻ mặt hắn không tốt, cô phì cười một tiếng, nếu hắn không muốn tranh luận với bà già không biết nói lí kia vậy cô sẽ đi.

“Bà nội hai, tôi chắc nên gọi bà như vậy đi. Sở dĩ chúng tôi phá cửa là vì nghe được thanh âm cầu xin của bà, cũng trách do tai chúng tôi quá tốt, nếu như không nghe bà cầu xin cũng sẽ không đến đây tìm phiền phức.

Không thể nói chúng tôi hành hiệp trượng nghĩa nhưng dù sao cũng là có lòng tốt. Bà nói đi, bà muốn chúng tôi bồi thường thế nào?

Hay là bà nội hai à, bà tốt nhất đi báo cảnh sát đi, cảnh sát đến, muốn chúng tôi đền cho bà cái gì chúng tôi cũng đền.

Bà xem, như vậy rất công bằng phải không?

Ngược lại nếu có người cố ý lừa gạt cảnh sát thì phải đi ăn cơm tù rồi.”

Mẹ Lại Phúc chỉ muốn kiếm chác chút đồ, bà ta không hề muốn báo cảnh sát, trong lúc nhất thời bà ta không phản bác lại được. Bà ta không phải người tốt đẹp gì, rất sợ gặp người có bối phận lớn, cả đời bà ta chỉ gặp qua trưởng thôn, bí thư chi bộ và tổ trưởng sản xuất là những người có bối phận lớn hơn bà ta, hơn nữa tay chân bà ta không sạch sẽ, không thể bị điều tra.



Mấy người bà thím cũng cười, “Đúng vậy, bà có giỏi thì báo cảnh sát đi, xem cảnh sát đến đây rồi thì ai sẽ bị bắt đi.”

Lại Phúc bị dọa, nhanh chóng chạy lại kéo lấy mẹ hắn, “Bà già kia, bà cố tình gây sự phải không? Tôi chỉ mới đánh bà mấy cái, bà còn muốn báo cảnh sát, bà muốn tôi chết có phải không?”

Bạch Đào nhìn thấy, cực kì chán ghét, không muốn ở lại đây thêm một giây, một phút nào, “Hai người thương lượng cho tốt, muốn chúng tôi bồi thường cũng được nhưng phải gọi cảnh sát đến định tội. Còn không thì mời trưởng thôn đến, chúng tôi không thể không làm rõ chuyện này đã bồi thường, nếu không sau này ai còn dám làm người tốt chứ? Chuyện này không rõ ràng mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ chúng tôi hôm nay đã làm chuyện ác tày trời gì.”

“Đúng vậy đấy, con yên tâm, mấy người chúng ta ở đây đều thấy, chờ cảnh sát đến chúng ta sẽ làm chứng cho con.” Bà thím trượng nghĩa nói.

Mấy người còn lại cũng rất phối hợp, “Đúng đấy.”

Bạch Đào nói với hai mẹ con Lai Phúc: “Hai người các người bàn chuyện sao rồi? Có còn muốn chúng tôi bồi thường không? Nếu không thì chúng tôi đi đây, hôm nay chúng tôi rời khỏi đây, chuyện này chúng tôi không tính nữa.”

Mẹ Lại Phúc bị dọa, cũng không dám kêu bồi thường nữa, Lại Phúc cúi đầu, cuống quýt xoay người chạy trốn vào nhà.

Bạch Đào khống chế tinh thần lực, dùng hòn đá nhỏ đập vào đầu gối hắn, chân hắn ngay lập tức mềm nhũn, ngã cắm mặt về phía trước, răng cửa đập vào bậc thềm, ngã lăn như chó ăn c*t.

“Ha ha...” mấy người bà thím xấu xa cười phá lên, Bạch Đào cũng mím môi cười.

Mẹ hắn ngay lập tức chạy lại đỡ hắn dậy, “Phúc ơi, con sao rồi? Con đau ở đâu?”

Lại Phúc há miệng, hai chiếc răng cửa rơi ra, hắn không thể tin nhìn răng mình rơi trên mặt đất, “...Răng...răng con...rụng...”

“Hu hu, con trai ngoan của mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, con đang đi bình thường sao lại ngã rụng răng, con cũng không còn nhỏ, răng rơi mất rồi phải làm sao đây huhu.” Mẹ hắn khóc nức nở nói.

May là bọn họ biết Lại Phúc chỉ bị rụng răng, nếu không còn tưởng hắn đã chết rồi, khóc lớn như vậy.

Bạch Đào kéo Cố Tranh đi, mấy người bà thím cũng đi theo. Bạch Đào ân cần nói lời tạm biệt với bà thím, cô cảm nhận được bà thím tuy rằng nhiều chuyện nhưng cũng là người rất tốt.

Chờ hai người Cố Tranh và Bạch Đào đi rồi, bà thím cùng những người bên cạnh thầm bàn tán: “Con gái thứ ba của nhà họ Bạch không tồi, bộ dạng xinh đẹp, mồm miệng lanh lợi, còn có học thức. Nhìn thấy không, chồng nó cũng là người không dễ chọc, nghe nói trước kia từng là quân nhân, sau này...”

“Nhưng tôi thấy chồng của Bạch nha đầu rất nghe lời nó, đừng thấy hắn bộ dạng hung dữ, kì thật người ta đối xử với vợ rất tốt.”

“Ai mà biết được! Vợ chồng bọn họ...”