Cô Trần bảo các tổ trật tự, rồi bắt đầu ghi lại những tổ trưởng được chọn. Không có gì bất ngờ, tổ trưởng của tổ những người chơi là người chơi nhiều kinh nghiệm Hạng Dụ. Sau đó, khi lên bục giảng ghi tên, anh ta liếc mắt đã chú ý đến tờ giấy ghi điểm hạnh kiểm, trên đó có tên của tất cả học sinh.
Anh ta âm thầm ghi nhớ điều này.
Sau khi chọn xong tổ trưởng, ngay sau đó là lựa chọn ủy viên lớp.
Hạng Dụ lặng lẽ truyền một mẩu giấy cho những người khác: Thử tranh lấy một chức vụ không quá quan trọng nhưng thuận lợi để thăm dò thông tin.
Tờ giấy được truyền tới tay của tất cả người chơi, nhưng chỉ có 3 người thật sự có gan dám đi lên tham gia tranh cử. Người đầu tiên tất nhiên là Hạng Dụ, vì điểm đánh giá cuối cùng khi qua cửa nên tích cực tham gia. Tiếp theo là người chơi nữ cũng lấy hết can đảm báo danh. Còn lại người cuối cùng là Tiết Yển.
Cũng không phải là do Tiết Yển bỗng chốc nổi lên hứng thú muốn tham gia cho vui.
Dù vẻ mặt cậu thoạt nhìn có chút tùy tiện, nhưng dù là những câu chữ trên thẻ nhiệm vụ hay những quy tắc mà người chơi cũ Hạng Dụ từng nói, cậu đều nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.
Giờ trên người cậu vẫn thu hút một chút sự chú ý, tương kế tựu kế mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Hơn nữa phó bản này khá có lợi với cậu, vì trong thế giới hiện thực cậu vốn là một học sinh lớp 12, giờ đến thế giới vô hạn này lại vào vai học sinh lớp 12, có thể nói là diễn bản thân mình.
Vậy nên, để bản thân mình càng hòa nhập với hoàn cảnh tốt hơn, không bị phát hiện dị thường, Tiết Yển cũng định tranh cử làm ủy viên tuyên truyền giống như trong thế giới thực.
Như vậy sẽ ít bị lộ tẩy nhất.
Tiết Yển đứng lên bục giảng, lòng đầy tự tin nói ra một lần nữa những lời mà mình đã từng dùng qua lúc tranh cử trong thế giới thực: “…… Vậy nên, nếu tôi là ủy viên tuyên truyền, chỉ bằng gương mặt này của tôi, tôi chắc chắn có thể làm cho những hoạt động của lớp ta chật ních người. Chọn tôi, không thiệt!”
Lời này ổn.
Còn nhớ lúc ấy, khi mình nói xong, tất cả phiếu đều chọn Tiết Yển.
Chỉ là, Tiết Yển không nghĩ tới, trước đó cậu “nổi bật” như vậy, hai điều đó kết hợp, cuối cùng mang đến cho cậu kết quả nằm ngoài dự đoán.
Toàn bộ “người” trong phòng học, sau khi nghe Tiết Yển phát biểu tranh cử xong đều nhìn vào mặt cậu.
Cô Trần cũng cẩn thận đánh giá cậu một phen, suy nghĩ một lát, quyết định: “Bạn học Tiết nói không sai, khuôn mặt xuất sắc như vậy đúng là không nên lãng phí. Chỉ là một chức ủy viên tuyên truyền nho nhỏ như thế sao có thể đủ được, chức vị lớp trưởng này ngoài em ra cô không thấy ai có thể làm, như vậy mới có thể thể hiện được bảng hiệu, danh tiếng của lớp chúng ta.”
Tiết Yển: “Hả??”
Toi rồi, dùng lực quá nhiều rồi……
Dưới ánh mắt sáng rực của giáo viên và bạn học, cậu chỉ có thể vỗ ngực tỏ vẻ mình nhất định sẽ làm tốt chức lớp trưởng này.
Hạng Dụ cũng tranh cử được một chức vị ủy viên thể dục. Chỉ có Tôn Nhạc Uyển khi lên phát biểu trên bục giảng vẫn rất lo lắng, nên cô ta không tranh cử thành công. Nhưng mà cũng may, cô ta lo sợ trong tình huống này có thể nói là do lên bục phát biểu, sẽ không gây ra sự nghi ngờ không cần thiết.
Sau khi bầu ủy ban lớp xong, buổi họp lớp cũng tới lúc kết thúc.
“11 giờ tối ký túc xá sẽ tắt đèn, cô không muốn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì sau khi đèn tắt.” Giọng cô Trần nhẹ nhàng vang lên, “6 giờ sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu giờ tự học sớm, các em ngủ sớm dậy sớm, đừng đến trễ.”
“Tan học.”
Các NPC trong phòng học đều đã rời đi.
Đồng hồ trên tường tích tắc di chuyển, rất nhanh đã đến 10 giờ.
Tôn Nhạc Uyển dùng áo khoác mượn của Tưởng Thành Chí che đậy dưới gầm bàn, buộc tóc ép về phía trước, dùng đuôi tóc làm tóc mái như tóc mái của con trai, rồi đội mũ lên, trong bóng tối nhìn qua rất giống nam sinh.
“Được rồi, nhanh đi thôi.” Vừa thấy việc cải trang đã xong, Hạng Dụ vội vàng thúc giục, “Loại chuyện quy định thời gian giới hạn rõ ràng không được vi phạm, nếu không cẩn thận sẽ kích hoạt điều kiện tử vong.”
Đôi khi cần phải mạo hiểm trong đoạn thời gian này để tìm kiếm manh mối, nhưng lúc này mới là buổi tối đầu tiên tiến vào phó bản, Hạng Dụ không có ý định mạo hiểm sớm như vậy.
Dù sao vẫn còn 6 ngày nữa.
Một đường tới ký túc xá, trong lúc đó cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì dị thường. Không có ranh giới sương trắng mà trước đó Hạng Dụ đã nói qua, cũng không nhìn thấy bất kỳ chuyện gì không hợp với 2 chữ “vườn trường”, trong lòng mọi người đều thả lỏng hơn rất nhiều.
Khi đi vào ký túc xá, Tôn Nhạc Uyển cố tình trốn phía sau dáng người cường tráng của Hạng Dụ, không để cho dì quản lý ký túc xá đang ngồi ở trước cửa vào phát hiện ra manh mối.
Đợi sau khi hoàn toàn đi vào trong ký túc xá, lợi thế của người chơi làm cán bộ lớp liền lộ ra.
Trong tay lớp trưởng mới ra lò - Tiết Yển có một tờ danh sách của cả lớp, trên đó không chỉ có vị trí chỗ ngồi của mọi người trên lớp mà còn có cả số phòng ký túc xá.
Nếu không có tờ danh sách này, mấy người họ còn phải nghĩ cách dò hỏi xem mình ở phòng nào mà không để bị nghi ngờ.
“Ba người đều ở 305, tôi ở phòng bên cạnh 304.” Tiết Yển bắt đầu chia sẻ tin tức cho những người khác, “Nhưng phòng 305 không có ai ở, còn lại ba giường trống, tôi đi 304 nhìn xem, nghĩ cách chuyển qua cùng mọi người?”
Những người khác không có ý kiến gì, cũng không biết có thể đổi phòng ký túc xá không, nên đều nhìn về phía Hạng Dụ.
Tưởng Thành Chí có chút lo lắng: “Đột nhiên nói muốn đổi phòng ký túc, có thu hút sự chú ý quá không?”
Đối với chuyện này, tất nhiên là Tiết Yển đã chuẩn bị tốt lý do: “Tôi sẽ nói muốn ở cùng tổ viên để hiểu nhau hơn, dù sao tôi cũng là lớp trưởng, loại chuyện như đổi phòng ký túc xá này cũng nằm trong quyền của tôi.”
Hạng Dụ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Nếu Tôn Nhạc Uyển đã từ ký túc xá nữ đến đây, cậu cũng nên ở cùng chúng tôi. Vậy thì, giờ chúng ta đến phòng ký túc xem tình hình, nhân tiện xếp giường ngủ ra cho cô ấy, cậu đi trước giải quyết việc này, giờ còn chưa tới 11 giờ, hẳn là an toàn.”
Nói mấy câu ngắn gọn, mấy người đã đi đến tầng 3.
“OK, phòng ngủ đây rôi.” Tiết Yển xua tay rời đi.
Giờ phút này, dù là bố cục của ký túc xá hay ánh đèn ở 2 bên hành lang, người bên trong phòng, tất cả đều vô cùng bình thường, trong mắt Tiết Yển điều này không thể quen thuộc hơn, vậy nên cậu không quá sợ hãi khi hành động một mình.
Tất nhiên, cậu nhất định sẽ không quên đề phòng những điều cần thiết.