Đi tới trước rừng trúc của Lộ Hoa Cung, hắn còn có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng sẽ đi Ngự Thư Phòng, không ngờ nơi phải tới lại tới nơi này.
Đi trong rừng trúc rậm rạp một hồi lâu, trước mắt mới thình lình xuất hiện ba chữ Lộ Hoa Cung, đây vẫn là lần đầu tiên Liễu Thác đi đến nơi ma quái trong truyền thuyết này, mặc dù tò mò nhưng hắn không dám nhìn xung quanh nhiều hơn, vùi đầu bước nhanh vào chính điện.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy đôi giày thêu hoa văn rồng xanh kia, hắn chỉ nghe một thanh âm trầm thấp nói: "Đều lui ra đi."
Cung nhân lên tiếng nối đuôi nhau đi ra, trong điện hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Liễu Thác cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập cực nhanh của mình.
Mặc dù chưa ngẩng đầu, nhưng cảm giác áp bách trầm trọng của người trước mắt vẫn khiến hắn có chút không thở nổi.
Một lát sau, chỉ nghe người nọ thản nhiên nói: "Nghe nói, sư phụ Liễu Thái y từng là danh y hành y tế thế, có bàn tay vàng."
Nghe Quý Uyên nhắc tới sư phụ, Liễu Thác có chút khó hiểu: "Vâng, sư phụ của thần cũng coi như là một đại phu có chút danh tiếng."
Quý Uyên ngồi trên giường nhỏ, từ trên cao nhìn xuống thái y trẻ tuổi dường như kinh hồn bạt vía kia, ánh mắt u ám thâm thúy: "Nếu đã như vậy, Liễu Thái y đi theo tôn sư học y nhiều năm, có lẽ cũng biết không ít bệnh tật và bí dược ít người biết nhỉ?"
Liễu Thác không biết vì sao Quý Uyên lại hỏi như vậy, hắn suy tư một lúc lâu, cẩn thận nói: "Thần hiểu sơ sơ."
"Có nghe nói qua Lưỡng Tương Hoan không?"
Liễu Thác ngẩn người, nghe thấy có chút quen tai, chợt kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Quý Uyên mím môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vách chén bóng loáng, thấy Liễu Thác phản ứng như vậy, rõ ràng hắn biết thuốc này.
"Nói đi."
Liễu Thác nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng nói thầm, sao mà mấy vẫn đề hắn gặp phải gần đây, đều có liên quan đến tên điên thành đàn ở Dược Vương Cốc kia vậy.
"Thần không biết nhiều về độc này, chỉ nghe nói người uống rượu trong vòng một khắc nếu tiếp xúc với Lộ Ngưng Hương sẽ sinh ra độc này. Nếu độc này không giải được trong vòng ba canh giờ..." Hắn dừng một chút nói: "Chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Nhắc tới năm chữ "chết bất đắc kỳ tử", Liễu Thác rõ ràng cảm giác được người trên giường tản mát ra lệ khí nồng đậm.
"Độc này có thể tự lành không?"
"Cái này... Thần chưa từng gặp qua." Liễu Thác thành thật đáp.
Nhìn sắc mặt trầm lãnh của Quý Uyên, Liễu Thác ngập ngừng, bộ dạng muốn nói lại thôi, trong chốc lát, vẫn mở miệng hỏi: "Thần cả gan, xin hỏi bệ hạ, rốt cuộc là ai trúng độc này?"
Vừa dứt lời, Liễu Thác liền cảm thấy ánh mắt làm người ta sởn gai ốc kia vững vàng định ở trên người hắn, hắn bỗng nhiên hối hận đáng ra mình không nên lắm miệng hỏi một câu này.
Một lát sau, khi Liễu Thác cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời, lại nghe đế vương ngồi trên giường hời hợt nói: "Là trẫm!"
Liễu Thác đột nhiên cả kinh, mặc dù trong lòng có chút suy đoán, nhưng khi thực sự nghe được, hắn vẫn không nhịn được khϊếp sợ.
Quý Uyên cẩn thận thế nào không phải hắn không biết, người có lòng phòng bị rất nặng như hắn tại sao lại trúng độc như vậy.
Trong điện lập tức yên tĩnh, mặc dù Quý Uyên không nói, nhưng Liễu Thác hiểu, hắn đang chờ hắn chủ động dặn dò cái gì.
Bệ hạ này nếu đã dám thẳng thắn thành khẩn nói việc này, cũng không phải tín nhiệm hắn nhiều hay là sợ hắn tiết lộ ra ngoài. Mà là hắn có tự tin, chỉ cần hắn dám lắm miệng ra ngoài nói một câu, sẽ lập tức biến thành một thi thể lạnh như băng.
Liễu Thác bình ổn hô hấp hỗn loạn, bẩm: "Bệ hạ cũng biết, mị độc này bình thường, muốn giải độc cũng đơn giản, đó chính là nam nữ giao hoan. Nhưng theo thần được biết, Lưỡng Tương Hoan này vẫn có chút khác biệt với mị độc khác, sau khi trúng độc đúng thực là có thể thông qua cách giao hoan để bảo vệ tánh mạng, nhưng sau đó cứ cách nửa tháng vẫn sẽ phát độc, mặc dù độc phát không chết, nhưng sẽ cực kỳ dày vò, nếu muốn ức chế độc tính, thì chỉ có thể cùng người lần đầu giao hoan lần nữa..."
Cảm giác áp bách trên đỉnh đầu càng lúc càng mạnh, Liễu Thác ngậm miệng, không dám nói tiếp.
Độc Lưỡng Tương Hoan này là do độc nương tử giỏi dùng thuốc nhất Dược Vương Cốc chế ra, chính là vì muốn giữ nam tử mà nàng ta trói mang từ ngoài cốc trở về ở bên người nàng ta.
Nàng ta ái mộ nam tử này đã lâu, bất đắc dĩ trong lòng người nọ lại có người khác, một lòng thầm nghĩ rời đi, ôm ý nghĩ không chiếm được trong lòng thì không cần ai, dưới cơn nóng giận, độc nương tử liền hạ Lưỡng Tương Hoan với người này, lấy độc tính kiềm chế hắn, khiến cho hắn cho dù hận nữa, cũng không thể rời khỏi nàng ta.
Vừa rồi nghe Quý Uyên hỏi, Liễu Thác suy đoán, hắn đại khái cũng không biết người giải độc cho hắn là ai, nếu không tuyệt đối sẽ không hỏi câu độc này có thể tự lành hay không.
Trên giường, Quý Uyên cầm chén trà, mặt trầm như nước.
Nếu y theo như lời Liễu Thác nói, người thiết kế hạ độc với hắn, ngay từ đầu đã lên kế hoạch tốt, nếu hắn cố ý không muốn giải độc, hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, mà nếu hắn tiếp nhận Thục Phi, chẳng khác nào bị độc này cưỡng chế.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng vỡ vụn, Liễu Thác ngước mắt liền thấy chén trà kia đã bị bóp nát thành mấy mảnh, rơi xuống từ trong tay Quý Uyên.
Bên kia, Yến Nguyên chạy tới chạy lui giữa những bụi cây trên tường, bám sát Lý Phúc Lý Lộc đang hỏi han trong các cung điện.
Đêm qua vào giờ Tuất, cửa cung hạ chìa, các cung phi tần tự nhiên cũng đóng cửa điện ở trong điện, không có khả năng chạy ra ngoài hóng gió mát.
Hai người chia nhau mang theo mấy tiểu hoàng môn hỏi hơn một canh giờ, tự nhiên là không thu hoạch được gì.
Tần phi hậu cung nói ít không ít, nói nhiều cũng không tính là nhiều, cũng chỉ hai ba mươi người mà thôi, sau khi hầu như đều hỏi xong, Lý Phúc lại gặp được Lý Lộc ở trên đường, thương lượng trở về báo cáo kết quả công tác.
Thấy bọn họ cũng không có ý định đi đến Ngưng Ngọc Các, Yến Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm mới buông lỏng một nửa, liền nghe Lý Lộc phản đối: "Phía Tây hình như còn có một người ở, nếu chưa đi qua bên kia, sao có thể xem như đã tra xong."
Phía Tây trong cung là ai ở, Lý Phúc tự nhiên biết được, Yến Quý nhân kia đối đãi với hắn thân thiết, hắn đối với Yến quý nhân cũng ôm vài phần hảo cảm: "Người ở Ngưng Ngọc Các phía Tây là Yến Quý nhân, Yến Quý nhân thân thể không tốt, cả ngày triền miên trên giường bệnh, hẳn không phải là thích khách trong miệng bệ hạ."
Lý Lộc vốn không ưa Lý Phúc, lại nghe nói bên kia ở chính là Yến Quý nhân, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi nói không phải thì không phải sao! nếu Yến Quý nhân kia thật sự không có vấn đề, lúc trước bệ hạ cũng sẽ không triệu nàng thị tẩm, cái gì mà thân thể yếu ớt, không chừng đều là gạt người biểu hiện giả dối mà thôi!"
Hắn ta vẫy tay với hai tiểu hoàng môn phía sau: "Đi, đi điều tra!"
Lời này của Lý Lộc cũng không phải là không có đạo lý, Lý Phúc đứng tại chỗ một hồi, cảm thấy bộ dáng vênh váo hung hăng của Lý Lộc sẽ dọa người ở Ngưng Ngọc Các, cho nên vội vàng nhấc bước đi theo.
Nhưng khi vừa mới đi tới cửa Ngưng Ngọc Các, Lý Lộc đang muốn cho người đi lên đẩy cửa, chợt có một bóng dáng rơi xuống từ trên trời, hắn sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng lui về phía sau hai bước, sau khi ổn định nhìn kỹ, một bộ lông trắng như tuyết, đồng tử xanh vàng, không phải là tiểu súc sinh bệ hạ đặc biệt sủng ái sao.
Hắn ta đưa tay đang muốn nhấc mèo con lên, Lý Phúc lại nhanh tay hơn xông lên, ôm mèo con vào trong lòng.
"Viên chủ tử, sao ngài lại ở đây?"
Yến Nguyên ngẩng đầu, hướng Lý Phúc "meo ô" một tiếng, nàng tự nhiên là tới ngăn cản bọn họ tiến vào Ngưng Ngọc Các.
Thấy tiểu hoàng môn kia lại muốn đẩy cửa, nàng giãy dụa nhảy ra khỏi lòng Lý Phúc, vòng ở bên chân tiểu hoàng môn kia không cho hắn đi.
"Lý Phúc, còn không ôm chủ tử súc sinh này của ngươi đi ra đi!" Lý Lộc cả giận nói.
Hắn vốn là không thích con mèo này, lúc này thấy nó gây trở ngại, nhịn không được nhấc chân muốn đạp nó.
Lý Phúc vội vàng tiến lên ôm mèo con lần nữa.
Yến Nguyên quấn được một người, chung quy không quấn được mấy người khác, Lý Lộc vừa ra hiệu, một tiểu hoàng môn khác lập tức tiến lên đẩy cửa điện cũ nát ra.