Chương 25.1: Cho dù như thế nào, nàng tuyệt đối không thể bị hắn...

Ý thu dần sâu, gió đêm thổi trên người, giá lạnh thấu xương.

Hạ Nhi khoác một bộ xiêm y, ngồi ở trong sân, dĩ nhiên là đã đợi tới hơn nửa đêm, nhưng mắt thấy trời cũng sắp sáng, cô nương nhà nàng còn chưa trở về.

Nàng lo lắng đi qua đi lại trong viện, bỗng nhiên có chút hối hận vì đã không ngăn Yến Nguyên rời đi. Dù thế nào, nàng cũng nên khuyên nhủ cô nương nhà nàng vài câu.

Trời vừa mới lộ ánh sáng, Hạ Nhi đang cân nhắc có nên ra ngoài tìm hay không, lại nghe tiếng "thùng thùng" truyền đến từ cửa viện.

Âm thanh này không lớn, dường như người gõ cũng không dùng bao nhiêu sức lực, nàng giật mình một cái, chạy đến cửa viện, chần chờ một lúc lâu, chậm rãi mở cửa ra một khe nhỏ.

Cửa vừa mở, người dựa vào cánh cửa trong nháy mắt ngã xuống, Hạ Nhi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể suy yếu vô lực của Yến Nguyên, cảnh giác nhìn ra bên ngoài, vội đỡ Yến Nguyên vào, xoay người đóng chặt cửa viện.

Hạ Nhi đánh giá Yến Nguyên từ trên xuống dưới một phen, liền thấy quần áo nàng lộn xộn, làn váy màu nhạt thậm chí còn dính chút dơ bẩn màu đỏ trắng: "Cô nương, cô nương ngài không sao chứ?"

Nhìn bộ dáng thất kinh của Hạ Nhi, cả người Yến Nguyên đau xót khó nhịn nói: "Hạ Nhi, đỡ ta vào trước."

"Vâng."

Hạ Nhi lên tiếng cẩn thận dìu Yến Nguyên vào trong phòng, đặt ở trên giường, trong mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Cô nương, đêm nay rốt cuộc người đã đi đâu vậy?"

Yến Nguyên thoáng thở hổn hển, không có thời gian giải thích những điều này với nàng, chỉ kéo Hạ Nhi dặn dò: "Lát nữa, thay quần áo cho ta xong, liền giấu bộ quần áo này đi, nếu có người hỏi, liền nói thân thể ta không khỏe, vẫn luôn nằm ở trong phòng chưa hề rời đi, hiểu chưa?"

Mặc dù không biết nguyên do, Hạ Nhi vẫn gật đầu: "Nô tỳ đi nấu nước cho cô nương."

"Ừ." Yến Nguyên nằm trên giường, đưa mắt nhìn Hạ Nhi rời đi, nàng chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại, liền ngủ say.

Mở mắt ra lần nữa, khi nhìn thấy vật trang trí tráng lệ nhưng có chút xa lạ, Yến Nguyên quả thực ngẩn người, nhưng mắt thấp thoáng nhìn thấy bộ lông trắng như tuyết, liền đột nhiên phản ứng lại.

Nàng bây giờ, hẳn là đang ở Lộ Hoa Cung.

Nói đến cũng hay, vẫn là nàng tự tay ôm mèo ocn đang hôn mê lên giường.

Nàng duỗi ra hai chân trước, giãn thân thể một chút, không khỏi cảm thán không có cảm giác mệt mỏi đau đớn thật tốt.

Đêm qua quỳ lâu ở trong rừng trúc, ngay cả đầu gối cũng mơ hồ đau.

Trời đã hoàn toàn sáng, Yến Nguyên nhìn quanh bốn phía, liền nghe phía Đông chính điện vang lên tiếng nước, không đợi nàng cẩn thận phân biệt, tiếng nước liền ngừng.

Một lát sau, rèm phía Đông được vén lên, đột nhiên có một người đi ra, chỉ liếc mắt một cái, Yến Nguyên liền lúng túng không biết làm sao, chỉ có thể nhanh chóng quay lưng cuộn người lại.

Lúc này Quý Uyên chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh, trên người không có mảnh vải, giọt nước từ đỉnh tóc rơi xuống theo thắt lưng và bụng cường tráng của hắn, làm mặt đất ẩm ướt một mảnh.

Nếu giờ phút này Yến Nguyên là người, vậy mặt của nàng nhất định là đỏ tươi giống như hải đường sau cơn mưa.

Đêm qua ở trong rừng trúc đen kịt mặc dù không thấy rõ mặt Quý Uyên, nhưng cảm giác da thịt thân cận vẫn rõ ràng không thôi.

Nghĩ đến việc bị đè ở trong rừng trúc lăn qua lăn lại, nàng liền không khỏi rùng mình thật sâu.

Nhưng Quý Uyên cũng không nhìn về phía giường nhỏ, chỉ trực tiếp đi về phía bàn trang điểm, hắn đứng trước gương đồng mạ vàng hoa mẫu đơn, hơi nghiêng người, liền thấy vài dấu ngón tay thật dài ở phía sau lưng phản chiếu rõ ràng trong gương đồng vàng.

Đêm qua mị độc kia phát tác, Quý Uyên vẫn bị vây trong trạng thái hỗn độn mơ hồ, vả lại rừng trúc tối tăm, căn bản không thấy rõ cái gì, mặc dù nhớ mang máng tư vị tiêu hồn và mùi thơm phảng phất còn quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng khi hắn tỉnh lại xung quanh lại không có một bóng người.

Hắn nhíu chặt mày kiếm, nhanh chóng buộc lại y bào, cất tiếng gọi: "Mạnh Đức Dự!"

Vừa dứt lời, Mạnh Đức Dự canh giữ ở ngoài điện lập tức chạy vào: "Bệ hạ có gì phân phó?"

Quý Uyên ngồi xuống trên giường, sắc mặt lạnh như băng: "Đêm qua có người hành thích trẫm, hẳn là một nữ tử, phái người đi các cung điều tra, đêm qua trước sau giờ Tuất có người hành tung không rõ không?"

Mạnh Đức Dự hơi sửng sốt một chút.

Đêm qua Quý Uyên đột nhiên rời đi, để hắn ở lại xử lý hậu quả, làm xong việc ngược lại đi tìm Quý Uyên, liền nghe tiểu hoàng môn trong Ngự Thư Phòng nói, Quý Uyên ôm mèo con một mình vào rừng trúc, không cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy.

Mạnh Đức Dự nghĩ có lẽ bệ hạ nhà hắn có chuyện gì quan trọng, nên không đi quản. Hơn nữa sau đó phát hiện kẻ xông vào rừng trúc chính là Thục Phi đã bị thương nghiêm trọng, cho nên càng không có gan đi vào quấy rầy Quý Uyên.

Cho đến hôm nay trời sắp sáng, thời gian tảo triều đã gần nhưng lại chậm chạp không thấy Quý Uyên đi ra từ trong rừng, Mạnh Đức Dự sinh lòng nghi hoặc, mới không thể không mạo hiểm tiến vào rừng trúc.

Khi hắn đi tới chỗ sâu nhất, gần đến Lộ Hoa Cung liền thấy quần áo Quý Uyên mở rộng, hai hàng lông mày nhíu chặt, đang ngồi ở đó.

Mặc dù không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Quý Uyên nói đến thích khách, Mạnh Đức Dự ít nhiều có chút không tin.

Dù sao tính tình Quý Uyên cẩn thận, nếu thật sự có thích khách, hắn nhất định là án binh bất động, chứ không phải gióng trống khua chiêng đi tìm như vậy, ít nhiều có chút kỳ quặc.

Nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng "Vâng", ra cửa phân phó Lý Phúc và Lý Lộc.

Nghe được Quý Uyên nói vậy, đám lông trắng như tuyết trốn ở góc giường liền không nhịn được căng thẳng cả người.

Trái tim Yến Nguyên thắt lại nơi cổ họng, Mạnh Đức Dự không rõ, nhưng nàng lại rất rõ ràng, bạo quân căn bản không tìm thích khách gì, mà chính là nàng!

Tuy nói nàng coi như là cứu bạo quân, nhưng nàng rõ ràng, lấy tính tình đa nghi của bạo quân, không có khả năng sẽ cảm kích nàng, thậm chí sẽ bởi vậy mà hoài nghi ý đồ của nàng.

Yến Nguyên bỗng nhiên có chút hối hận, vì sao hôm qua nàng lại phát thiện tâm tới cứu hắn, cứu một hồi lại góp cả bản thân vào.

May mắn sáng nay nàng tỉnh sớm, cho nên mới có cơ hội chạy trốn, lần thị tẩm đó nàng vất vả lắm mới tránh được một kiếp, cho dù như thế nào, lần này nàng tuyệt không thể bị hắn tìm được.

Tranh thủ lúc Quý Uyên không chú ý, nàng len lén nhảy xuống giường, đi theo phía sau Lý Phúc Lý Lộc.

Mạnh Đức Dự dặn dò xong, lại trở về, liền thấy Quý Uyên ngồi trên giường hơi thất thần.

Hắn đặt chén trà bên tay Quý Uyên, liền nghe Quý Uyên hỏi: "Thục Phi chết rồi sao?"

"Đêm qua Thục Phi nương nương bị cung nhân phát hiện, mặc dù mất máu quá nhiều, nhưng cũng coi như được cứu kịp thời, miễn cưỡng bảo vệ tánh mạng." Hắn dừng một chút: "Bệ hạ muốn xử trí Thục Phi nương nương như thế nào?"

Quý Uyên nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Không cần để ý."

Còn chưa tới lúc thu lưới, cứ để cho nàng ta sống tạm một thời gian đi.

"Dạ." Mạnh Đức Dự lén ngước mắt đánh giá Quý Uyên một phen, mặc dù không nhìn ra dấu vết bị thương của hắn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Bệ hạ đêm qua gặp thích khách, có bị thương ở chỗ nào không, có cần nô tài triệu thái y đến không?"

"Không cần." Quý Uyên vô thức từ chối, nhưng nghĩ lại, lại sửa miệng: "Gọi Liễu Thác tới."

"Vâng."

Khi ý chỉ truyền triệu xuống, Liễu Thác đang ở Thái Y Thự sửa sang lại hòm thuốc, trước một nén nhang, tiểu tỳ nữ của Ngưng Ngọc Các lại tới, nói chủ tử nhà nàng bỗng nhiên phát sốt cao, bảo hắn đi qua xem một chút.

Nhưng hòm thuốc còn chưa sửa sang xong, người lại bị Hoàng đế gọi tới, chung quy là hoàng mệnh không thể vi phạm, Liễu Thác chần chờ một lúc lâu, sai dược đồng mang một ít dược liệu hạ sốt đưa tới Ngưng Ngọc Các trước, còn mình thì đi theo hai tiểu hoàng môn đi gặp Hoàng đế.