Chương 24.2: Muốn giải độc, chỉ có một cách...

Lúc này ven hồ Bích Thủy thật là náo nhiệt, các quan đại thần đứng thành từng nhóm nhỏ, tuy bề ngoài tỏ ra hòa thuận nhưng trong thâm tâm họ đều có ý đồ xấu xa.

Mấy ngày trước tin tức Yến gia nữ được triệu tẩm đã truyền khắp kinh thành, là phi tần đầu tiên sau khi thị tẩm không chết còn được bệ hạ phái người đưa về, mọi người đang nghị luận sôi nổi đối với chuyện này.

Mặc dù không biết đêm đó vị Yến Quý nhân kia có thật sự được sủng hạnh hay không, nhưng có vết xe đổ, tất cả mọi người đều biết người được chọn triệu tẩm phần lớn đều là phi tần của gia tộc có lòng mưu phản.

Chính là vì thế, bọn họ cũng không dám dễ dàng tới gần Yến Triệt Viễn, chẳng may bị coi là đồng đảng bị liên lụy, đây chính là chuyện chết người.

Yến Triệt Viễn một mình đứng trong góc nhỏ, chỉ cảm thấy tầm mắt bốn phương tám hướng thỉnh thoảng chiếu tới, muốn đâm ông ta thành cái sàng.

Chợt nghe được tin tức Yến Nguyên được thị tẩm, ông ta hoảng sợ vô cùng, suýt nữa ngất đi, cũng không biết có phải chuyện của Thẩm thị bị bại lộ hay không, tuy nói Yến Nguyên còn sống ra khỏi Tư Thần Điện, nhưng trong lòng Yến Triệt Viễn vẫn lo sợ bất an, dù sao đương kim bệ hạ âm tình bất định, hiện tại buông tha ngươi, ai biết sau này còn có thể thay đổi chủ ý hay không.

Ông ta vốn là bụng đầy suy nghĩ, lại không khỏi càng khẩn trương dưới ánh mắt tìm tòi của mọi người, đang lúc ông ta len lén lau mồ hôi trong lòng bàn tay, chợt nghe một giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Bệ hạ giá lâm."

Mọi người vội lui sang hai bên, cung kính cúi người hành lễ.

Yến Nguyên vùi trong lòng Quý Uyên, tò mò vươn cổ nhìn sang hai bên, cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu của các đại thần xưa nay mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, đầu của bọn họ người sau thấp hơn người trước, thật giống như sợ đυ.ng phải tầm mắt bạo quân, làm cho hắn chú ý.

Mặc dù biết người bọn họ quỳ lạy chính là Quý Uyên ôm nàng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này Yến Nguyên cũng không nhịn được ngẩng đầu, làm ra bộ dáng ra oai.

Quý Uyên ngồi xuống, thản nhiên nói: "Bình thân."

Chúng đại thần nghe vậy chậm rãi đứng dậy, nhưng phút chốc vừa nhấc mắt, lại thành một đám hoảng hốt đứng ở dưới, không ít người trừng mắt nhìn, nhiều lần xác nhận mình nhìn lầm hay không.

Bệ hạ ngày thường lãnh túc trầm ổn của bọn họ lúc này đang ôm một con mèo con toàn thân trắng như tuyết, đồng tử xanh vàng khác màu vào trong ngực, con mèo kia thoải mái dùng đầu cọ tới cọ lui trên lễ phục quý giá kia, đại thần cách gần thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông mèo trắng như tuyết dính trên ngoại bào xanh đen của Quý Uyên.

Bên dưới hoàn toàn im lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ chấn kinh, không ai dám nói chuyện.

Quý Uyên lại như không có chuyện gì đặt mèo con lên đầu gối, giơ chén lên, hướng về phía Vân Mạc Khiên đang ngồi ở phía dưới nói: "Thái tử Bắc Vực đường xa mà đến, quả thật là may mắn của Nam Cảnh ta, hôm nay trẫm ở đây mở tiệc chiêu đãi Thái tử, tất nhiên cũng hy vọng Bắc Vực và Nam Cảnh có thể chung sống hòa bình, thiên hạ trời yên biển lặng..."

Một câu đường hoàng này, làm Yến Nguyên nghe đến buồn ngủ vô cùng, nhìn bạo quân và Thái tử Bắc Vực mỉm cười một hồi lâu, nàng chợt cảm thấy không thú vị, tranh thủ lúc bạo quân uống rượu, nhảy xuống đầu gối của hắn, chạy tới dưới chân Lý Phúc, "meo meo" kêu, quấn lấy hắn không buông.

Lý Phúc nhận ra ý của nàng, khó xử nhìn Mạnh Đức Dự, Mạnh Đức Dự lại nhìn Quý Uyên. Quý Uyên im lặng một lát, khẽ gật đầu, coi như đồng ý.

Lúc này Yến Nguyên mới cao hứng bừng bừng chạy ra ngoài, Lý Phúc đi theo phía sau, đè nén âm thanh liên tục gọi: "Viên chủ tử ngài chậm một chút! Ngài chậm một chút, nô tài theo không kịp."

Rời khỏi hồ Bích Thủy, lỗ tai cũng thanh tịnh, Yến Nguyên bỏ Lý Phúc ở xa xa phía sau, vốn muốn tìm một chỗ bằng phẳng phơi nắng lăn lộn, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ nồng đậm.

Hai chân giống như là không khống chế được, nàng nhịn không được bị dụ dỗ đi đến chỗ có mùi hương kia, mới vừa tiến vào bên trong một bụi hoa, liền có một túi vải trùm xuống, tầm nhìn ngay lập tức trở nên tối đen.

Tiếng thét chói tai giãy dụa của nàng bị bịt kín trong túi, bên tai có hai người đắc ý trao đổi, nghe tiếng hình như là hai tiểu hoàng môn.

"Ta đã nói thứ này hữu dụng mà, phàm là mèo đều bị mùi thơm của thứ này hấp dẫn."

"Được rồi được rồi, biết ngươi lợi hại rồi, còn không mau ra tay đi, bị người phát hiện sẽ thảm đấy."

Ra tay sao!

Tim Yến Nguyên đột nhiên run lên, khi còn là người thì khắp nơi đều bị người nhằm vào, sao biến thành mèo còn có thể có lúc tính mạng gặp an nguy chứ.

Đầu nàng bị trùm chặt, không thấy rõ cảnh tượng trước mắt chút nào, nàng muốn giãy dụa nhưng lại bị một người trong đó đè chặt lại, khi người kia chậm rãi đặt tay lên người nàng, Yến Nguyên giật mình một cái, sợ hãi run rẩy, nhưng không có cảm giác đau đớn, người nọ dường như chỉ sờ soạng trên lưng và bụng nàng hai cái liền buông tay, một lần nữa thả nàng xuống đất bằng.

"Đi mau, đi mau!"

Tiếng bước chân của hai tiểu hoàng môn dần dần đi xa, thậm chí còn biến mất không thấy nữa, Yến Nguyên mới dần dần phản ứng lại.

Vậy là xong rồi sao?

Không phải họ đến để gϊếŧ nàng sao?

Vểnh tai tìm hiểu động tĩnh xung quanh, sau khi xác nhận mình an toàn, Yến Nguyên dùng hai chân trước đẩy túi vải trên đầu ta, nhưng làm thế nào cũng không lấy xuống được, đang lúc nàng không biết làm sao, chỉ nghe một tiếng "Viên chủ tử" quen thuộc, trước mắt khôi phục sáng ngời.

"Ngài làm sao vậy?"

Một khắc khi nhìn thấy Lý Phúc, Yến Nguyên bỗng nhiên có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng kêu "ô ô", nhanh chóng chạy đến bên chân Lý Phúc, bám lấy hắn không buông, trong lòng thở dài, bên ngoài thật sự là quá đáng sợ, sao ai cũng muốn hại nàng vậy.

Lý Phúc ôm lấy mèo con bên chân lên, nghi ngờ nhìn túi vải kia, thấy bộ dáng mèo con còn chưa hoàn hồn, hỏi: "Viên chủ tử muốn trở về sao?"

Yến Nguyên làm như nghe hiểu lời hắn nói, nhanh chóng trừng mắt nhìn.

Khi trở lại hồ Bích Thủy, yến hội đã tiến hành được một nửa, trong bữa tiệc không ít người đang say sưa, trống nhạc tấu vang, tiếng sáo trúc lượn lờ, vũ cơ thướt tha yêu dã đang nhẹ nhàng nhảy múa trên một cái đài gỗ gần hồ.

Ánh mắt không ít người đều bị kỹ thuật nhảy uyển chuyển và mỹ nhân diễm lệ hấp dẫn, duy chỉ có ánh mắt Quý Uyên lại rơi vào trên người con mèo được Lý Phúc ôm về.

Khác với lúc vui vẻ khi được đi ra ngoài, lúc này mèo con tựa vào trong lòng Lý Phúc, cúi đầu, có vẻ hơi uể oải.

Hắn hơi nhíu mày: "Ôm nó lại đây."

Lý Phúc đưa mèo cho Quý Uyên, liền nghe hắn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chuyện vừa rồi xảy ra ở Ngự Hoa Viên, thực ra Lý Phúc cũng không rõ ràng lắm, chỉ hoảng hốt nghe thấy tiếng kêu của mèo con, lúc chạy tới nhìn, liền thấy nó bị túi vải quấn chặt đầu.

Hắn không dám thuận miệng nói bậy, suy nghĩ một lát, chỉ bẩm: "Không có chuyện gì, Viên chủ tử có lẽ là chạy hơi mệt."

Quý Uyên rũ mắt, thấy mèo con tìm một tư thế thoải mái nằm trên đầu gối hắn, đưa tay sờ sờ đầu nó, mím môi không hỏi thêm nữa.

Bị hơi thở quen thuộc trên người bạo quân vờn quanh, lần đầu tiên Yến Nguyên cảm thấy trong lòng kiên định như thế, ngay cả hoảng loạn vừa rồi cũng tan thành mây khói. Sau khi hoàn hồn, ngửi thấy mùi thức ăn trên bàn, bản tính mèo lại một lần nữa nhô đầu lên, nàng nhịn không được ngồi dậy, đặt hai chân trước lên mặt bàn, nhìn chén thịt kho tàu màu sắc tươi đẹp, mùi thơm xông vào mũi mà thèm nhỏ dãi.

Tranh thủ lúc bạo quân không chú ý, nàng vươn móng vuốt lông xù ra định nếm thử một miếng, móng vuốt lại bị một bàn tay to vô tình đẩy ra, Yến Nguyên không vui "meo" một tiếng, cũng không biết lá gan ở đâu, lần nữa vươn móng vuốt ra.

Lần này, mắt thấy thịt ở ngay cạnh móng vuốt, đĩa lại đột nhiên bị chuyển qua góc bàn, bị Mạnh Đức Dự thuận thế bưng đi.

Thịt vốn nên đến miệng cứ như vậy bay đi, tính tình nhỏ nhen của Yến Nguyên nhất thời liền xông lên, nàng chổng vó, lăn lộn trong lòng Quý Uyên để biểu đạt sự bất mãn của mình, dường như hoàn toàn đã quên không lâu trước đây nàng sợ bạo quân trước mắt này đến mức nào.

Nhìn đứa nhóc trong lòng, Quý Uyên khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười cực nhạt.

Mạnh Đức Dự rất nhanh đã quay lại, trên tay có thêm một đĩa thịt gà luộc, đưa cho Quý Uyên.

Mặc dù bệ hạ nhà hắn chỉ thuận miệng phân phó, nhưng hắn lại nhìn ra, ngài rõ ràng là sợ thịt kho tàu này vừa mặn vừa dầu mỡ, có hại đối với mèo.

Quý Uyên lấy một miếng thịt gà từ trong bát ra, cọ cọ bên miệng mèo con: "Ăn không?"

Mùi thịt khiến Yến Nguyên nuốt nước miếng, nhưng nàng cũng có chí khí, vừa bị người ta đùa giỡn, làm sao dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Nàng ngạo kiều quay đầu đi, không thèm để ý tới.

"Đã không ăn thì mang xuống đi."