Lúc Mạnh Đức Dự dẫn người vội vàng chạy tới, đang thấy bệ hạ nhà hắn xách một con mèo con, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Hắn vội chạy lên trước: "Bệ hạ, bệ hạ..."
Quý Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái, không chút thương tiếc ném mèo con vào lòng Mạnh Đức Dự: "Mèo ở đâu?"
Mạnh Đức Dự nghiêng người nhét mèo con cho Lý Phúc, đáp: "Đây là mèo Bắc Vực tiến hiến, vốn được nhốt rất kỹ ở trong l*иg, cũng không biết tại sao lại chạy ra..."
Hắn nơm nớp lo sợ, cho rằng sẽ bị Quý Uyên xử lý, đã thấy Quý Uyên nhíu mày, cũng không nói gì, Mạnh Đức vội vàng nói ngược lại: "Bệ hạ, Đông Điện đã chuẩn bị xong nước, bệ hạ có thể đi tắm rửa thay quần áo."
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy một trận gió phất qua bên cạnh, người đã sải bước đi về phía đông.
Mạnh Đức Dự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn giương mắt nhìn thảm tượng trong viện, vẻ mặt vẫn như thường, giống như đã nhìn quen lắm rồi, hắn yên lặng nháy mắt với mấy tiểu hoàng môn bên cạnh, cất bước đuổi nhanh theo Quý Uyên.
Mấy tiểu hoàng môn liếc mắt nhìn nhau, liền thuần thục xử lý thi thể như trước.
Cũng không phải bọn họ to gan, lúc mới nhìn thấy cảnh tượng này, vài tiểu hoàng môn đều đái ướt đũng quần, tè ngay tại chỗ, nhưng mười ngày nửa tháng lại được dọn một lần, mọi chuyện trải qua nhiều lắm, liền cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Bên kia, Yến Nguyên lại bị nhốt trong l*иg vàng đang nghĩ lại tất cả những gì vừa nhìn thấy, thật lâu cũng không phản ứng kịp.
Nàng nghe thái giám kia gọi rõ ràng là "Bệ hạ"...
Toàn bộ Nam Cảnh cũng chỉ có một bệ hạ, đó chính là bạo quân mà mọi người đều biết, Quý Uyên.
Yến Nguyên mặc dù ở khuê các, nhưng chuyện của vị bệ hạ này, nàng lại hiểu rõ vài phần, bởi vì khi còn bé Lý ma ma thường lấy chuyện của vị này ra hù dọa nàng, lừa nàng ngủ ngon.
Nói đến thân thế quá khứ của vị bạo quân này, quả thực là ly kỳ ngoằn ngoèo, nếu nói tỉ mỉ, chỉ sợ ba ngày ba đêm đều nói không hết.
Thế nhân đều biết, ngôi vị hoàng đế của Quý Uyên tới cũng không vẻ vang gì!
Nhưng nếu nói hắn mưu triều soán vị, thì hắn lại là huyết mạch chính thống của hoàng thất, là Thái tử do hoàng đế khai quốc Quý Thành Tự tự tay lập ra, nhưng nếu nói hắn danh chính ngôn thuận, ứng thiên thụ mệnh, thì hắn lại cực kỳ đại nghịch bất đạo, bởi vì hắn gϊếŧ thúc phụ của mình, Hoàng đế tiền nhiệm An Khánh Đế mới có thể kế thừa đại thống.
Câu chuyện rắc rối phức tạp này, còn phải kể từ hơn ba mươi năm trước, lúc phụ thân của Quý Uyên, Quý Thành Tự còn sống.
Khi đó, giang sơn Nam Cảnh còn không phải của họ Quý, khi đó quốc hiệu gọi là Nam Lê, Quý gia còn là thế gia trâm anh nổi danh Nam Lê, bọn họ mấy đời trung thành với đế vương, nhưng đến thế hệ Quý Thành Tự này, Hoàng đế ngu ngốc vô năng, ăn bớt quân lương tùy ý hưởng lạc, khiến biên quan liên tục bại trận. Hoàng đế vì cầu thái bình, lại chắp tay dâng ngũ châu Nam Lê cho Tây Tranh, thậm chí muốn đưa Chiêu Dương công chúa đích xuất đi hòa thân.
Quý Thành Tự yêu thương Chiêu Dương công chúa đã lâu, nghe tin này, dưới cơn nóng giận, tập kết tướng sĩ dưới trướng, vào ngày công chúa hòa thân, đánh vào hoàng cung, thẳng tay lấy thủ cấp hoàng đế, dưới sự kêu gọi của mọi người mà đăng cơ làm đế, đổi quốc hiệu thành Nam Cảnh.
Vì trừ hậu hoạn, Quý Thành Tự đã xử cực hình Hoàng đế tiền triều và tất cả hoàng tự ngoại trừ Chiêu Dương công chúa, lập tức không để ý sự phản đối của quần thần mà mạnh mẽ cưới Chiêu Dương công chúa làm hậu, giam ở Lộ Hoa Cung, ngày ngày sủng hạnh.
Hai năm sau, Chiêu Dương công chúa sinh hạ một nhi tử, chính là Kính Nguyên Đế hiện giờ, Quý Uyên.
Nhưng năm Quý Uyên sáu tuổi, Chiêu Dương công chúa bị độc chết ở Lộ Hoa cung, Quý Thành Tự mất đi lý trí, vung kiếm gϊếŧ sạch hơn ba mươi cung nhân trong điện. Đêm đó, thúc phụ Quý Uyên là Quý Thành Trạch mang binh xông vào nội cung, lấy nhiều tội như sưu cao thuế nặng, ngang ngược bất nhân bức bách Quý Thành Tự thoái vị.
Quý Thành Tự chỉ cười lạnh một tiếng, ôm thi thể Chiêu Dương công chúa, tự vẫn trong vũng máu.
Sau đó, Quý Thành Trạch kế vị, đổi niên hiệu thành An Khánh. Hắn lấy danh nghĩa tĩnh dưỡng, đường hoàng đưa Quý Uyên đến biên cương, sai người lập tức xuống tay xử trí, cũng nói với bên ngoài Quý Uyên bệnh nặng chết non.
Quý Thành Trạch vốn tưởng rằng Quý Uyên đã chết, hắn có thể kê cao gối mà ngủ ngon, nhưng chín năm sau, vùng biên cương đột nhiên xuất hiện một kỳ tài dụng binh, tên là Triệu Dương, hắn dựa vào một thanh trường thương mà quét ngang ngàn quân, từng bước thăng chức, thậm chí trong ba năm, liên tục đoạt ba châu Nam Cảnh đã bị mất mấy chục năm, lập được đại công.
Quý Thành Trạch nghe nói việc này thì mừng rỡ, lệnh cho Triệu Dương vào kinh lĩnh thưởng, nhưng ngày Triệu Dương hồi kinh, quần thần chờ ở quảng trường ngoài điện nghênh đón khi thấy rõ dung mạo của vị tướng quân trẻ tuổi này đều thay đổi sắc mặt, bọn họ đờ đẫn nhìn Triệu Dương từng bước đi lên bậc thang, dừng ở trước mặt Quý Thành Trạch, cười yếu ớt nói một câu "Thúc phụ, đã lâu không gặp".
Dứt lời, không đợi Quý Thành Trạch có phản ứng, Triệu Dương cũng chính là Quý Uyên, rút dao găm trong tay áo ra trong nháy mắt đâm thủng cổ Quý Thành Trạch.
Sau đó, tân đế đăng cơ, đổi hiệu Kính Nguyên.
Yến Nguyên không biết vì sao mình lại gặp tên bạo quân gϊếŧ người như ngóe trong truyền thuyết kia, chẳng lẽ nàng thật sự đi tới âm tào địa phủ, bởi vì quá sợ hãi, nên làm cho Diêm Vương gia cũng trở thành bộ dáng bạo quân kia.
Đang lúc nàng trăm mối vẫn không có cách giải, một người đột nhiên đi tới trước l*иg, cúi người nhỏ giọng nói: "Bệ hạ không thích gia sủng, trước mắt ta cũng chỉ có thể đưa ngươi đến nơi khác, ngươi ngoan ngoãn một chút, chớ có la loạn kêu loạn chọc giận bệ hạ nữa."
Yến Nguyên nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt này, người này nàng nhận ra, chính là người mang mèo con đi từ trong tay nàng ở Ngưng Ngọc Các.
Hình như tên là... Lý Phúc, nói là hầu hạ ở Ngự Thư Phòng.
Trong đầu Yến Nguyên chợt lóe linh quang, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mèo con do Bắc Vực tiến hiến...
Nàng lại cúi đầu tinh tế quan sát bộ lông trắng như tuyết.
Chẳng lẽ, nàng biến thành mèo con mà nàng tự tay ôm qua!