Chương 23.2: Trẫm ghét nhất người khác ngấp nghé đồ vật của trẫm

Nhìn cửa điện rộng mở, cho đến khi xác định bạo quân sẽ không trở lại, Yến Nguyên mới thở ra một hơi thật dài, nhưng trái tim vẫn không buông xuống.

Gió đêm từ ngoài viện thổi vào, đập cánh cửa lay chuyển rung động đùng đùng, cũng thổi tắt đèn đuốc trong điện, toàn bộ sườn điện nhất thời lâm vào trong bóng tối.

Ngoài cửa sổ gió thổi chuối tây phát ra âm thanh cực kỳ quỷ mị, nghĩ đến trong phòng còn có một thi thể, Yến Nguyên núp ở một góc giường, sợ hãi đến mức dùng chăn bọc mình thật chặt, trong lòng nàng nhiều lần mặc niệm kinh văn siêu độ cho Vương ma ma, còn nói thầm oan có đầu nợ có chủ, muốn báo thù thì đi tìm bạo quân là được rồi, tuyệt đối đừng tới hại nàng.

Trong lòng run sợ co rúm lại mấy canh giờ, có lẽ là thật sự mệt mỏi, hoặc là vẫn còn trong cơn say vừa rồi, mí mắt Yến Nguyên nặng đến đánh nhau, cũng không biết lúc nào đã mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Hôm sau trời còn chưa sáng, thừa dịp Quý Uyên còn chưa dậy, Mạnh Đức Dự mang theo mười mấy tiểu hoàng môn, mang theo dụng cụ quét dọn trực tiếp đi đến trước điện Ti Thần.

Nghe tiểu hoàng môn canh giữ ở ngoài điện hôm qua nói, động tĩnh bên trong còn rất lớn, hình như có tiếng đánh nhau truyền ra, xem ra Yến Quý nhân kia lúc này hẳn là đã đi hết đường Hoàng Tuyền, chuẩn bị uống canh Mạnh Bà rồi.

Mạnh Đức Dự không nghĩ tới, Yến Quý nhân kia thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, thực ra thân thủ lại rất cao, thật sự là mật thám do nhà ai phái tới. Cũng đúng, lúc trước cũng không phải chưa từng có, những người mang lốt mỹ nhân này thường là những người giỏi ngụy trang nhất, thủ đoạn ác độc nhất.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía trắc điện, từ xa đã thấy cửa điện mở rộng, Mạnh Đức Dự vẫy tay, ý bảo một tiểu hoàng môn bên cạnh đi vào thăm dò trước.

Tiểu hoàng môn chần chờ đi vào bên trong, rất nhanh liền chạy ra, quá sợ hãi nói: "Mạnh, Mạnh, Mạnh tổng quản, bên trong..."

Mạnh Đức Dự còn tưởng Quý Uyên xảy ra chuyện, nhướng mày, vội vàng bước nhanh vào trong, chỉ thấy cách cửa điện không xa, có một thi thể đang nằm, hắn ghé sát vào nhìn, sắc mặt đại biến.

"Vương ma ma?!"

Nhìn thấy tình hình này mấy tiểu hoàng môn hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ sẽ nhìn thấy một người ngoài ý muốn ở chỗ này.

Mạnh Đức Dự trấn định nhanh nhất, lập tức phân phó: "Thất thần làm gì, còn không mau mang ra ngoài xử trí!"

"Vâng, vâng."

Hai tiểu hoàng môn lên tiếng trả lời tiến lên khiêng thi thể, nhưng qua một đêm, thi thể đã trở nên vừa cứng vừa nặng, hai người mất rất nhiều khí lực mới dọn ra ngoài.

Mạnh Đức Dự nhìn quanh gian ngoài, nhưng không nhìn thấy người nên nhìn thấy. Hắn vén rèm châu lên đi vào bên trong, thẳng đến khi tầm mắt rơi vào chăn đệm trên giường, mới cơi như hiểu rõ.

Chỉ là hắn rất nghi hoặc, kết cục của mấy phi tần trước đến thị tẩm đều cực kỳ thảm thiết, xung quanh thi thể đều là máu tươi đầm đìa, nhưng hôm nay trong phòng ngoại trừ một phần đồ đạc bị lật đổ ra thì cũng không có chỗ nào dị thường.

Lấy hiểu biết của hắn về Quý Uyên, ngài ấy cũng không giống như là người sẽ để người ta đàng hoàng chết ở trên giường, còn dùng chăn để che đậy.

Ánh mắt Mạnh Đức Dự ý bảo tiểu hoàng môn bên cạnh, tiểu hoàng môn không thể không theo, đành phải đánh bạo tiến lên, run tay vén chăn lên, hắn khép hờ hai mắt, sợ hãi rụt rè, sợ nhìn thấy thảm tượng máu thịt mơ hồ.

Nhưng chăn đệm còn chưa xốc lên, lại bị một lực kéo lấy, liên tục kéo nó trở về, cùng lúc đó, trong chăn còn truyền đến tiếng ưm ưm nũng nịu.

"A! Quỷ a!"

Tiểu hoàng môn sợ tới mức nhảy dựng lên, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

Yến Nguyên vẫn còn rất buồn ngủ, nàng bất mãn vì bị người ta quấy rầy, bĩu môi, lôi kéo chăn ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn thấy Mạnh Đức Dự đứng trước giường, theo bản năng cho rằng mình lại biến thành mèo.

Nhìn thấy một người sống sờ sờ như vậy, Mạnh Đức Dự cũng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng dù sao cũng là hầu hạ bên cạnh Quý Uyên nhiều năm, gặp qua sóng to gió lớn, hắn chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, lập tức phản ứng lại, ghé sát vào gọi: "Yến Quý nhân?"

Nghe được ba chữ này, Yến Nguyên lập tức tỉnh táo lại, nàng vươn tay nhìn một chút, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này mới phản ứng lại, thì ra còn chưa tới giờ biến thành mèo.

Thấy Yến Nguyên sững sờ, Mạnh Đức Dự lại gọi nàng một tiếng, hỏi: "Đêm qua ngài là..."

Yến Nguyên mấp máy môi, giọng như muỗi vo ve: "Đêm qua có người ám sát bệ hạ... May mà bệ hạ oai hùng, mới không để cho người nọ thực hiện được."

"Ồ, thì ra là như thế..." Mạnh Đức Dự bán tín bán nghi, có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng rốt cuộc không thể hỏi, trong chớp mắt tiếp theo, hắn đột nhiên đặt tầm mắt ở trên người Yến Nguyên.

Thấy Mạnh Đức Dự nhìn mình chằm chằm với ánh mắt quái dị, Yến Nguyên cúi đầu nhìn, liền thấy cánh tay và ngực có thêm vài mảng xanh tím, nghĩ là đêm qua Quý Uyên đánh nhau với Vương ma ma, trong lúc nàng trốn lung tung thì vô tình va chạm, nàng vội vàng ngượng ngùng kéo chăn lên, thấp giọng hỏi: "Mạnh tổng quản, trời sắp sáng rồi, ta có thể... trở về chưa?"

Nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng Yến Nguyên vẫn còn sợ hãi, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, trở lại Ngưng Ngọc Các.

"Cái này... Nô tài cũng không thể làm chủ." Mạnh Đức Dự nghĩ nghĩ, cung kính nói: "Xin Yến Quý nhân chờ một lát, nô tài sẽ đi xin chỉ thị của bệ hạ."

Yến Nguyên gật đầu, đưa mắt nhìn Mạnh Đức Dự chậm rãi lui ra ngoài.

Khi Mạnh Đức Dự dẫn mấy tiểu hoàng môn đến chủ điện, Quý Uyên đã đứng dậy, đang một mình bắt tay vào việc mặc triều phục, có lẽ là ở quân doanh mấy năm, từ trước đến nay hắn không thích để người hầu hạ, mọi việc tự mình làm.

Quý Uyên đã nghe được động tĩnh của Mạnh Đức Dự từ xa, nhưng không nói một lời, cho đến khi Mạnh Đức Dự giả vờ đến hầu hạ, mới nói: "Trắc điện đã thu dọn xong chưa?"

"Nô tài đang lệnh bọn họ thu dọn, chắc hẳn rất nhanh là có thể thu dọn xong." Mạnh Đức Dự thay Quý Uyên đeo thắt lưng lên, im lặng một lát nói: "Bệ hạ, thi thể Vương ma ma dễ xử lý, nhưng Yến Quý nhân..."

Hầu hạ Quý Uyên nhiều năm như vậy, Mạnh Đức Dự thật sự chưa từng thấy qua tình huống này, ít nhiều có chút không chắc chắn về ý của Quý Uyên.

Vừa rồi lúc ở sườn điện, hắn mơ hồ nhìn thấy trên người Yến Quý nhân kia có mấy chỗ sưng đỏ phát xanh, không khỏi sinh lòng suy đoán. Dù sao Yến Quý nhân sinh ra chiêu nhân như vậy, vả lại qua một đêm chưa chết vốn đã là khác thường, việc được lâm hạnh cũng không phải là không có khả năng.

Động tác sửa sang lại áo choàng của Quý Uyên khựng lại, cảnh tượng kiều diễm đêm qua lại hiện lên trước mắt.

Hô hấp của hắn trầm xuống, trong lòng lộ ra vài tia phiền nhiễu, hắn chưa bao giờ là người nhân từ, thà rằng gϊếŧ lầm tuyệt không buông tha, nhưng lại lần lượt buông tha nữ nhân lai lịch không rõ kia, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khác thường.

Im lặng một lát, hắn thản nhiên nói: "Phái người đưa nàng trở về."

Một câu vô cùng đơn giản, Mạnh Đức Dự cũng không suy đoán được cái gì từ đó, hắn thành thật không hỏi nhiều, chỉ cung kính đáp một tiếng "Vâng".

Bởi vì phải đi thượng triều ở Minh Điện cùng Quý Uyên, trước khi rời đi, hắn còn cố ý gọi Lý Phúc đưa Yến Nguyên rời đi.

Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao Yến Quý nhân này đại nạn không chết, nhưng Mạnh Đức Dự từ trước đến nay luôn cẩn thận, có vẻ bệ hạ nhà hắn đối với Yến Quý nhân này cũng không chán ghét như những phi tần khác, cho dù như thế nào, nịnh bợ trước tóm lại sẽ không có sai.

Bên hông điện, Yến Nguyên ngồi trên giường, đợi một lát mới thấy một tiểu cung tỳ bưng khay đi vào, trong khay rõ ràng là một ít quần áo nữ tử, nàng ấy đặt khay ở trên bàn nhỏ bên cạnh giường, cúi người hành lễ nói: "Yến Quý nhân, kiệu đã chờ ở bên ngoài, đây là quần áo Mạnh tổng quản chuẩn bị cho ngài, để nô tỳ hầu hạ ngài đứng dậy."

Đây là có thể trở về sao?

Yến Nguyên cảm thấy vui vẻ, thân thể nhất thời cũng không khó chịu nữa, vội vàng đứng lên, thay quần áo xong, vội vàng rửa mặt một phen, lại vội vã ra khỏi trắc điện, luôn cảm thấy mạng nhỏ này chỉ cần chậm một bước cũng khó giữ được.

Lý Phúc đang đứng ở ngoài điện chờ nàng: "Yến Quý nhân, nô tài đưa ngài trở về."

Thấy là Lý Phúc, căng thẳng trong lòng Yến Nguyên không khỏi dịu đi một chút, ban ngày làm mèo con, đều là Lý Phúc chăm sóc nàng, cho nên Yến Nguyên khó tránh khỏi có vài phần thân thiết đối với hắn, nàng khẽ gật đầu: "Đa tạ Lý Phúc công công."

Nghe Yến Nguyên rõ ràng gọi tên mình, Lý Phúc có chút kinh ngạc, không ngờ Yến Nguyên còn nhớ rõ mình, dù sao lúc trước hai người chỉ gặp nhau một lần.

"Quý nhân khách khí rồi, đây đều là việc nô tài nên làm."

Hắn dẫn Yến Nguyên ra khỏi Tư Thần Điện, đỡ nàng lên kiệu nhỏ, một đường đi theo kiệu đến Ngưng Ngọc Các.

Cỗ kiệu lắc lư một hồi, thẳng đến khi cách Tư Thần Điện xa xa, Yến Nguyên dựa vào vách kiệu, đến lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Nắng sớm mờ mịt, ánh nắng vàng ấm chiếu lên rèm kiệu, trời dần dần sáng lên, Yến Nguyên vén một góc rèm kiệu lên nhìn ra ngoài, thấy tường đỏ hai bên đường đi dài dằng dặc trong cung bị chiếu vàng rực rỡ, đột nhiên không nhịn được cay cay chóp mũi.

Đêm qua nàng thật sự đã tính toán kỹ, cảm thấy mình hẳn là không nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.

Nàng đưa tay xoa xoa đôi mắt, buông rèm kiệu xuống, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng nghiêng người về phía sau, nhắm mắt lại không hề hoảng loạn.