Chương 22.2: Hắn sợ là bị trúng tà, nên mới...

Người trong cung rõ ràng đều biết thị tẩm có kết quả gì, nhưng vẫn làm bộ như không biết mà làm việc theo quy củ thị tẩm bình thường.

Những thứ bánh ngọt bình thường nhất định vô cùng mỹ vị ở trong mắt Yến Nguyên lúc này lại có chút giống đồ cúng tế cho nàng làm nàng quả thực không có khẩu vị.

Nhưng cho dù chết, Yến Nguyên cũng không muốn làm một con quỷ đói khát trong bụng trống rỗng.

Nàng không chút khách khí nhặt một miếng bánh hoa quế đưa vào miệng, ăn ngấu nghiến, còn không quên cầm lấy một miếng bánh táo hỏi Vương ma ma có ăn hay không.

Nhìn bộ dáng gió nhẹ mây bay của Yến Nguyên, trong mắt Vương ma ma hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ cười lắc đầu.

Yến Nguyên cũng không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ vùi đầu ăn đồ của mình, lúc làm mèo mặc dù có bánh hoa quế ăn, nhưng không biết làm sao lại không có vị, hiện tại sau khi nếm được bánh hoa quế thơm ngọt mềm dẻo, nàng đột nhiên lại có khẩu vị.

Bánh này khô, sau khi ăn xong miếng thứ tư, Yến Nguyên chỉ cảm thấy nghẹn đến phát hoảng, nàng thuận tay cầm lấy bình nhỏ bên cạnh rót vào miệng, bị cay đến không mở mắt ra được mới phát hiện bên trong là rượu.

Nàng nhìn chằm chằm bầu rượu một hồi, nghĩ uống say có lẽ sẽ chết không đau khổ chút, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, cắn răng một cái, cầm lấy bầu rượu liền rót cho mình đầy chén.

Khi Quý Uyên vào điện, Yến Nguyên đã uống gần nửa bầu rượu.

Nàng nằm nửa trên mặt bàn, trời đất xoay chuyển, mơ mơ màng màng, vừa ngước mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài rèm châu, nàng cười đứng lên, đột nhiên nhào tới.

Quý Uyên xưa nay phản ứng cực nhanh, người bên ngoài căn bản không tới gần được thân thể của hắn, nhưng hôm nay có lẽ là cảm nhận được trên người Yến Nguyên không có sát ý, trong nháy mắt buông lỏng, lại tùy ý để cho đôi cánh tay ngó sen của Yến Nguyên quấn lấy thắt lưng của hắn.

Mạnh Đức Dự đứng ở phía sau cả kinh muốn rớt cả cằm, hầu hạ Quý Uyên nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Mấy người lúc trước thị tẩm, đa số sẽ thay đổi phương pháp hàm súc sử dụng mỹ nhân kế, nhưng dám trực tiếp quyến rũ như vậy chỉ có một mình Yến Nguyên.

Đây là muốn tìm lối tắt khác?

Nhưng Mạnh Đức Dự không biết là Yến Nguyên căn bản không hề quyến rũ, lúc này nàng đã say đến phân biệt không rõ mình là người hay là mèo, nàng ôm chặt Quý Uyên, còn dùng mặt cọ cọ lên ngực hắn, mềm giọng cầu xin: "Bệ hạ, người đừng gϊếŧ ta..."

Quý Uyên nhíu mày càng sâu, trầm giọng nói: "Còn đứng đó làm gì!"

Mạnh Đức Dự và Vương ma ma nghe vậy, vội vàng kéo Yến Nguyên, nhưng nhất thời vẫn không kéo nổi, Yến Nguyên ôm chặt eo Quý Uyên, ngoài miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Ngài không sờ ta sao? Không phải ngài thích sờ ta nhất sao..."

Lời Yến Nguyên nói ra Mạnh Đức Dự cũng không có tai nghe, khuôn mặt già nua thiếu chút nữa xấu hổ không nhịn được.

Hắn liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Quý Uyên, chỉ thiếu kéo tai Yến Nguyên gọi nàng một tiếng tổ tông, còn không im miệng sao, là ngại chết không đủ nhanh à.

Hai người mất rất nhiều công sức, vừa đỡ Yến Nguyên lên ngủ trên giường, liền nghe Quý Uyên thản nhiên nói: "Đều đi xuống đi."

"Vâng."

Mạnh Đức Dự lên tiếng lui ra.

Mỗi lần thị tẩm, khu vực xung quanh cung điện nhất định không được có người, ngày hôm sau chỉ cần quay lại dọn dẹp là được. Mạnh Đức Dự bước ra khỏi trắc điện, một bên xua lui toàn bộ cung nhân, một bên tính toán ở trong lòng, ngày mai không biết mang mười người đến lau dọn vết máu có đủ hay không.

Sau khi tiếng người ngoài cung dần biến mất, Quý Uyên nhấc bước chậm rãi tới gần giường, liền thấy Yến Nguyên nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài, dường như đang ngủ.

Hai gò má của nàng bởi vì say rượu mà đỏ bừng như ráng chiều, trên môi son còn nhiễm rượu, lóe ra ánh sáng ở dưới ánh đèn, so với lúc nhìn thấy ở trong rừng trúc đêm đó thì càng kinh diễm nhϊếp người.

Vẻ đẹp quá mức xuất chúng đối với Quý Uyên mà nói lại là điểm đáng hoài nghi nhất.

Hắn không biết ngày đó, có phải là nàng vô tình xông vào rừng trúc hay không.

Nhưng việc dễ dàng buông tha lỗi lầm của nàng, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Quý Uyên hơi nghiêng người, chậm rãi đặt bàn tay lên cổ Yến Nguyên.

Cho dù mục đích của nàng là gì, có phải đang ngụy trang hay không, đến mức sắp chết không thể không lộ ra bộ mặt thật.

Hắn đang muốn tăng thêm lực đạo trên tay, lại thấy nữ tử trên giường bỗng nhiên ưm một tiếng, vòng cánh tay, nâng đầu gối lên siết chặt thân thể.

Động tác của Quý Uyên bất giác khựng lại.

Đây là tư thế yêu thích của Viên Viên khi ngủ!

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Quý Uyên, lại khiến hắn nhíu chặt mày kiếm.

Hắn chỉ sợ là bị trúng tà nên mới có thể lần lượt cảm thấy nữ nhân này giống mèo con.

Cũng không biết qua bao lâu, Yến Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thoáng cái liền đυ.ng vào đôi mắt thâm thúy đen kịt của nam nhân, nàng nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn khẽ mím, ánh mắt nhìn nàng sắc bén thâm trầm như sói.

"Bệ hạ..."

Nàng chống đỡ muốn ngồi dậy, giây lát sau lại đột nhiên bị người đẩy ngã vào trong chăn mềm mại.

Hai tay mạnh mẽ của nam nhân nửa chống ở hai bên đầu nàng, hơi thở nặng nề dần dần phóng đại bên tai nàng.