Chương 21.2: Đêm nay triệu Yến Quý nhân đến Ti Thần Điện...

Ý cười của Quý Uyên càng thêm nồng đậm, hắn nghiêng đầu nói với Mạnh Đức Dự: "Thái tử điện hạ tàu xe mệt nhọc, đi đường vất vả, ngươi tự mình đưa Thái tử điện hạ xuất cung nghỉ ngơi đi."

Đối mặt với lệnh đuổi khách này, sắc mặt Thẩm Trừng rất khó coi, hắn ta đang muốn nói gì đó, lại thoáng nhìn thấy Vân Mạc Khiên lễ phép chu toàn đứng dậy cáo từ, cũng đành nén giận đi theo ra ngoài.

Hai người và Yến Cách Viễn canh giữ ở ngoài đình được dẫn ra khỏi cửa cung, quay xe ngựa về dịch quán, Thẩm Trừng chần chờ mãi, vẫn nói: "Điện hạ, thần thấy con mèo kia hình như không có dị thường, có lẽ cổ thuật kia còn chưa bắt đầu."

Vân Mạc Khiên cúi đầu nhìn lòng bàn tay: "Cô nhớ khi còn bé Khanh nhi thích ăn bánh hoa quế nhất..."

Thoáng nhìn đáy mắt hắn cô đơn, Thẩm Trừng khẽ thở dài: "Thái tử điện hạ, thứ thần nói thẳng, nhiều năm như vậy, có lẽ công chúa điện hạ đã..."

"Câm miệng!"

Lệ khí trong mắt Vân Mạc Khiên khiến sống lưng Thẩm Trừng phát lạnh, vội im lặng.

"Cô tin Khanh nhi nhất định còn sống, còn chờ Cô đi đón nàng về nhà."

Bên kia, sau khi Vân Mạc Khiên đi, Quý Uyên ngồi tại chỗ, im lặng nhìn mèo con ăn liền hai miếng thịt nhỏ.

Mạnh Đức Dự cũng thường xuyên liếc Quý Uyên, vừa rồi hắn đều nhìn thấy, khi Thái tử Bắc Vực gọi mèo con, bệ hạ nhà hắn mặc dù bề ngoài không gợn sóng, nhưng khi mèo con nhìn về phía Vân Mạc Khiên sống lưng hơi cứng đờ, xem ra con mèo nhỏ này đối với bệ hạ nhà hắn mà nói chung quy vẫn có chút khác biệt.

Hắn cười ha hả nói: "Viên chủ tử này bây giờ ỷ lại bệ hạ, hoàn toàn coi nơi này là nhà, Thái tử Bắc Vực làm sao có thể gọi đi được."

"Bị gọi đi cũng không sao." Quý Uyên nhẹ nhàng vươn tay ra, vuốt ve đầu mèo con: "Nếu nó thật sự đi theo Vân Mạc Khiên, tuyệt đối không thể sống sót ra khỏi cửa cung này."

Sau khi Yến Nguyên ăn uống no đủ bắt đầu liếʍ móng vuốt rửa mặt nghe vậy động tác trì trệ, chợt may mắn vì vừa rồi mình không có nhất thời hồ đồ mà lựa chọn sai lầm.

Một đôi bàn tay lớn ôm lấy nàng đặt ở trên đầu gối ấm áp, nàng vừa nhấc mắt liền đυ.ng vào trong con ngươi sâu thẳm của nam nhân.

Quả nhiên, người này vẫn phải thuận theo.

Yến Nguyên thân mật dùng chân trước ôm lấy cánh tay rắn chắc của nam nhân, dùng đầu cọ cọ, cuối cùng, còn ngẩng đầu, ngoan ngoãn lấy lòng "meo" một tiếng với hắn.

Quý Uyên nhíu mày, chẳng biết tại sao, trước mắt lại đột nhiên hiện ra khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp trong rừng trúc.

Hắn nghiêng đầu nói với Lý Phúc: "Mang nó về Ngự Thư Phòng."

"Vâng."

Sau khi Lý Phúc lên tiếng ôm mèo con đi, Quý Uyên nhìn về phía Mạnh Đức Dự: "Người ở Ngưng Ngọc Các kia thế nào rồi?"

Mạnh Đức Dự phản ứng trong chớp mắt, lập tức bẩm: "Nghe Liễu Thái y nói, thân thể dường như tốt hơn nhiều, chỉ là ăn cơm còn chưa có khẩu vị."

Quý Uyên im lặng không nói, một lát sau đứng dậy đi ra ngoài đình, nhưng vừa xuống thềm đá, đột nhiên dừng bước.

*

Hôm nay khi Yến Nguyên tỉnh lại còn chưa tới giờ Thân ba khắc, bên ngoài trời sáng choang.

Nàng gọi vài tiếng Hạ Nhi không ai trả lời, liền tùy ý mặc một chiếc áo dài hoa văn sậm màu và váy xếp nếp sương trắng, búi tóc nhẹ quấn, chán đến chết tựa vào giường nhỏ đọc sách.

Từ sau khi Thục Phi ám hại nàng không thành ngược lại làm sự tình biến lớn, liền không đến làm khó nàng nữa, gần đây hẳn là cũng sẽ không tới tìm nàng gây phiền toái, ở Ngưng Ngọc Các dưỡng bệnh mấy ngày, Yến Nguyên ngược lại khó có khi thanh nhàn.

Trên tay tuy chỉ là quyển tạp thư, nhưng thắng ở chuyện xưa đặc sắc, hấp dẫn vô cùng.

Hôm qua Yến Nguyên chỉ đọc được một nửa liền không chịu nổi mà ngủ thϊếp đi, hôm nay vừa tỉnh lại liền khẩn cấp muốn xem nửa quyển còn lại.

Không lâu sau, cửa "két" một tiếng vang lên, nàng tưởng là Hạ Nhi liền không quay đầu lại nhìn, vẫn có chút vô lực dựa vào gối mềm.

Giây lát, chỉ nghe trong phòng vang lên một trận ho nhẹ đột ngột.

Không giống giọng của Hạ Nhi.

Lúc này Yến Nguyên mới đặt quyển sách xuống, lộ ra một đôi mắt hạnh, chợt nhìn, nàng còn không cảm thấy không thích hợp, nhưng sau một khắc, sống lưng nàng phát lạnh, thiếu chút nữa lúng túng nhảy xuống giường.

Người đứng trước mặt nàng không phải ai khác, chính là thái giám tổng quản Mạnh Đức Dự bên cạnh Quý Uyên.

Nếu lúc này vẫn còn là mèo con thì nhất định sẽ tự nhiên, nhưng nàng bây giờ là thân người, nơi này là Ngưng Ngọc Các!

Thấy Hạ Nhi mặt trắng bệch đứng sau lưng Mạnh Đức Dự, Yến Nguyên bỗng nảy sinh dự cảm không tốt.

Quả nhiên, chỉ thấy Mạnh Đức Dự dùng nụ cười nịnh nọt trước sau như một chậm rãi tới gần, giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai Yến Nguyên.

"Chúc mừng Yến Quý nhân, bệ hạ có chỉ, triệu Yến Quý nhân tối nay đến Tư Thần Điện thị tẩm."

*

Mọi người ơi, mình đã cập nhật lịch đăng truyện mới ở phần trích dẫn trong trang web nick của mình rồi nhá. Đối với truyện này mình sẽ đăng cố định vào Thứ 6 + Thứ 7 hàng tuần vào khoảng 21h - 21h30 nhé. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ạ.