Chương 20.2: Viên Viên, lại đây!

Ông ta cung kính đi theo sau một người, Yến Nguyên không cần nghe kỹ, cũng có thể nghe rõ lời ông ta nói.

"Thái tử điện hạ, bệ hạ đã chuẩn bị nước trà ở đình phía trước, ngài chờ một lát, ngài ấy hạ triều xong rất nhanh sẽ đến."

"Thái tử điện hạ..."

Mấy người càng đi càng gần, Yến Nguyên tò mò thò đầu ra từ cành cây, cố gắng nhìn rõ tướng mạo người nọ.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh sột soạt giữa lá cây, lúc đi qua cây hoa quế, người nọ đột nhiên ngừng bước, ngẩng đầu nhìn.

Yến Nguyên không khỏi sửng sốt trong chớp mắt.

Nàng vốn tưởng rằng, Quý Uyên hẳn là nam nhân đẹp mắt nhất nàng từng gặp, thực không ngờ, trên đời này còn có người có thể địch nổi với hắn.

Chỉ là hai người hoàn toàn bất đồng, bạo quân lạnh lẽo sắc bén như kiếm, mà nam nhân trước mắt ôn nhuận nho nhã như ngọc, một cương một nhu, cũng đều rất đẹp mắt.

Sau khi đối diện với nàng, nam nhân cũng giật mình một lát, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, môi mỏng khẽ mím, ôn nhu cười với nàng, thậm chí vẫy vẫy tay với nàng nói: "Ngoan, xuống đây."

Yến Nguyên thừa nhận mình không có tiền đồ, dưới giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng ấm áp của nam nhân, nàng nghe lời bò từ trên cây xuống, chậm rãi ngồi xổm trước mặt nam nhân.

Vừa rồi, nghe phụ thân nàng gọi người này là Thái tử điện hạ, lại nhìn sứ thần Bắc Vực Thẩm Trừng đứng bên cạnh hắn, nói vậy hắn chính là vị Thái tử Bắc Vực mà bạo quân đã nói đến vài lần trước, Vân Mạc Khiên.

Yến Nguyên không rõ, một người khí độ cao hoa, đoan chính nho nhã như thế, vì sao bạo quân phải chửi bới phòng bị hắn như vậy.

Nàng ngẩng đầu "meo" với hắn một tiếng, Vân Mạc Khiên cũng lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu nàng.

Trong lúc không ai chú ý, nàng thấy Vân Mạc Khiên đến gần, môi mỏng khẽ nhếch, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được hỏi: "Khanh nhi, là muội sao?"

Khanh nhi?

Ai đây?

Yến Nguyên nghi hoặc nghiêng đầu, chẳng lẽ là tên ban đầu của con mèo con này sao?

Thấy mèo con thật lâu không có phản ứng, trong mắt Vân Mạc Khiên hiện lên một tia mất mát nhàn nhạt, đang lúc hắn mở miệng muốn nói nhiều hơn, chợt nghe một giọng nói trầm thấp thuần hậu gọi: "Thái tử điện hạ!"

Vân Mạc Khiên ngước mắt nhìn lại, liền thấy cách đó không xa có một nam nhân mặc triều phục màu đen sải bước mà đến, dáng người hắn cao ngất như tùng, cho dù mím môi không nói, khí thế trầm ổn uy hϊếp phát ra quanh thân cũng đủ để khiến người ta thần phục, không dám khinh thường.

Quý Uyên kiêng kỵ Vân Mạc Khiên, nhưng Vân Mạc Khiên làm sao không kiêng kị hắn, Bắc Vực và Nam Cảnh chỉ cách một dãy núi Kỳ Vân, nếu lấy binh lực trước kia của Nam Cảnh, thực sự không đủ làm hắn sợ, nhưng tân đế gϊếŧ vua soán vị hôm nay lại là một người dụng binh như thần, sát phạt quả quyết, chỉ mất vẻn vẹn tám năm, binh tướng Nam Cảnh liền có được thực lực không thể khinh thường, nếu hắn ra lệnh một tiếng, dãy núi Kỳ Vân cũng có thể vượt qua.

Vân Mạc Khiên rũ mắt, chắp tay hành lễ nói: "Thái tử Bắc Vực Vân Mạc Khiên bái kiến bệ hạ Nam Cảnh."

"Thái tử đa lễ." Quý Uyên trên mặt mỉm cười, đáy mắt lại lạnh như băng, hắn chậm rãi dời tầm mắt về phía mèo con, nhếch môi nói: "Mèo của trẫm ham chơi, thích chạy loạn khắp nơi. Không biết có chạm vào Thái tử điện hạ hay không."

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "trẫm", Vân Mạc Khiên không có khả năng nghe không hiểu ý trong đó: "Bệ hạ nói đùa, còn mèo này lúc trước vẫn nuôi ở bên cạnh Cô, hôm nay vừa nghe Cô gọi liền chạy tới trước mặt Cô, xem ra là còn nhận ra chủ nhân của nó."

Mắc sắc của Quý Uyên run lên, chợt khẽ cười nói: "Thái tử điện hạ nói không sai, mèo con của trẫm quả thật nhớ tình cũ."

Yến Nguyên ngồi xổm trên con đường nhỏ ở Ngự Hoa Viên, ngẩng đầu nhìn qua nhìn lại, không rõ hai nam nhân này rốt cuộc đang tranh giành cái gì.

Nàng đang muốn thừa cơ yên lặng rời đi, mới vừa đứng lên, chợt nghe giọng nói trầm thấp mà mang ý không thể cãi lại của bạo quân truyền đến.

"Viên Viên, lại đây!"