Chương 13.2: Cứ gọi là Viên Viên đi

Mạnh Đức Dự trầm mặt kéo Lý Phúc ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Đi đâu vậy? Ngươi có biết bệ hạ hạ triều trở về không thấy mèo con, sắc mặt khó coi cỡ nào không?"

"Đồ nhi... Đồ nhi..."

Lý Phúc thật sự nói không nên lời chuyện hắn lại không cẩn thận để cho mèo con chạy mất.

Yến Nguyên ngước mắt nhìn bộ dáng khó xử của Lý Phúc, nhớ tới hắn vừa rồi ở Ngưng Ngọc Các ân cần hỏi thăm mình, há miệng "meo" một tiếng, giãy dụa nhảy xuống khỏi lòng Lý Phúc, chạy vào trong điện.

Mạnh Đức Dự thấy vậy, vội vàng đuổi theo, không rảnh trách tội Lý Phúc phía sau.

Lý Phúc nhất thời thở phào nhẹ nhõm như tránh được một kiếp.

Vừa mới vào nội điện, Yến Nguyên liền cảm thấy một ánh mắt nóng rực từ trên cao rơi xuống, khóa chặt trên người nàng. Nàng giả vờ không biết, tiếp tục đi về phía giường nhỏ.

"Lại đây."

Yến Nguyên dừng bước một chút, vốn không muốn đi, nhưng nhớ tới vết xe đổ bị phạt trong hồ tắm, chỉ có thể không tình không nguyện mà quay người trở về.

Quý Uyên ngước mắt, liền thấy mèo con đi được nửa đường sau khi nghe được giọng nói của hắn lại quay trở lại, chậm rãi đi tới trước bàn sách ngồi xuống, vẫy đuôi, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn hắn.

Một người một mèo lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, Quý Uyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ trống trên bàn, vốn định ra hiệu cho nó đi lên, nhưng nghĩ lại cảm thấy ý nghĩ này quá hoang đường, dù sao một con mèo ocn làm sao hiểu được những thứ này.

Hắn đưa tầm mắt trở lại trước bàn, lại cảm thấy một tàn ảnh xẹt qua trước mắt, mèo con toàn thân trắng như tuyết vậy mà lại nhảy lên bàn bên tay trái hắn.

Nó đứng trước mặt hắn, cái đuôi lông nhung dựng cao, đầu nhẹ nhàng lắc lư trái phải.

Yến Nguyên rất cố gắng biểu diễn vui vẻ, thầm nghĩ như vậy hẳn là có thể lấy lòng bạo quân, để cho hắn ít phát điên một chút đi.

Quý Uyên đặt bút xuống, hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm mèo con trước mắt, một lát sau, thản nhiên ra lệnh: "Ngồi xuống!"

Mèo con lên tiếng trả lời thu hồi đuôi, nghe lời ngồi xổm xuống, còn mở to một đôi đồng tử xanh vàng rực rỡ, mềm mại "meo" một tiếng.

Mạnh Đức Dự đi theo phía sau trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần:

"Bệ hạ, con mèo này thật đúng là thông minh, chắc hẳn từ trước ở Bắc Vực đã được dạy dỗ cẩn thận." Mạnh Đức Dự thán phục không thôi: "Cũng không biết con mèo này tên gì, nếu biết tên, lần tới có chạy mất, có lẽ có thể dễ tìm hơn một chút."

Quý Uyên đưa tay xoa xoa cằm của mèo con, liền thấy nó thoải mái nheo mắt lại, trong bụng phát ra tiếng ngáy ùng ục.

"Lúc trước tên gì cũng đâu quan trọng." Giọng hắn dần dần lạnh đi: "Bây giờ nó đã ở trên tay trẫm, vậy chính là đồ của trẫm."

Hai mắt Mạnh Đức Dự giật giật, vội phụ họa: "Bệ hạ nói đúng, đã đến Nam Vực chúng ta, nên có một cái tên mới."

Hầu hạ bên cạnh Quý Uyên nhiều năm như vậy, Mạnh Đức Dự ít nhiều cũng nắm giữ chút tính tình của hắn, biết Quý Uyên có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, không thích nhất chính là người khác mơ ước đồ đạc của hắn, chỉ cần là hắn nhận định thuộc về hắn, người bên ngoài tuyệt đối không thể lây nhiễm nửa phần.

Hiện giờ hắn còn có vài phần hứng thú đối với con mèo con này, tự nhiên không có khả năng để cho nó dùng tên lúc trước.

"Ngươi cảm thấy nên đặt tên gì?" Quý Uyên hỏi.

"Cái này... Nô tài sợ là đặt không tốt, chỉ có thể... Hết sức thử một lần." Mạnh Đức Dự nào dám thật sự quyết định, hắn dừng một chút nói: "Nô tài khi còn bé ở nông thôn, cũng từng thấy mấy con mèo nhà bên nuôi, đặt tên cũng đơn giản, nếu là cầu phúc khí, liền gọi là Đại Phúc, nếu là cầu tài vận, liền gọi A Tài. Nô tài cũng không cầu cái gì, nhìn Ly Nô chủ tử gầy thành như vậy, chỉ mong nó mập mạp mượt mà một chút..."

Mạnh Đức Dự suy tư một lát nói: "Không bằng gọi là... Phì Phì đi."

Yến Nguyên đang thoải mái hưởng thụ sự vuốt ve của Quý Uyên đột nhiên quay đầu đi, vốn định đặt tên gì cũng không sao cả, nhưng cũng không thể tục khí như vậy được.

Cả ngày bị người ở phía sau gọi là "Phì Phì", nàng sợ thật sự có một ngày sẽ mập thành heo.

Yến Nguyên lập tức nheo mắt nhìn Mạnh Đức Dự, từ trong miệng phát ra tiếng ô ô trầm thấp, dùng cái này để biểu thị sự bất mãn của mình.

Quý Uyên cười nhẹ: "Xem ra nó không thích cái tên này lắm."

Mạnh Đức Dự hì hì cười hai tiếng, hắn không phải thật tâm đặt, tự nhiên là vì thả con tép bắt con tôm: "Nô tài ngu ngốc, hay là bệ hạ tự mình đặt đi..."

Yến Nguyên ngước mắt thấy Quý Uyên chăm chú nhìn nàng, môi hơi mím, hàm chứa nụ cười nhợt nhạt, luôn cảm thấy tên Quý Uyên đặt ra lại càng không đáng tin cậy.

Nàng cúi đầu dùng đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay, chợt nghe nam nhân bên tai chậm rãi nói: "Đã không thích chữ Phì, vậy gọi là Viên Viên đi..."

Hai tai Yến Nguyên dựng thẳng, bỗng nhiên hoảng hốt.