Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Mạnh Đức Dự theo Quý Uyên một đường trở về Tư Thần Điện, hầu hạ Quý Uyên đi ngủ, lại nghe hắn bỗng nhiên hỏi: "Xưa nay là ai chăm sóc con mèo con kia?"
Động tác cởϊ qυầи áo của Mạnh Đức Dự khựng lại: "Là... Vương Xuân hầu hạ trong Ngự Thư Phòng."
Quý Uyên ngồi ở mép giường, cởi giày, thản nhiên nói: "Xử lý đi."
Lý Phúc đứng bên cạnh khẽ run lên, chợt nghe Mạnh Đức Dự cung kính nói: "Vâng".
Sau khi đèn Tư Thần Điện tắt, Mạnh Đức Dự lạnh lùng bước nhanh về Ngự Thư Phòng.
Từ lúc Quý Uyên hỏi ra câu nói kia, Mạnh Đức Dự liền hiểu rõ hắn muốn hưng sư vấn tội, nếu không phải vì chuyện mèo con hôn mê, vậy cũng chỉ có thể là vì Liễu Thái y nói mèo con gầy yếu.
Nhớ tới lúc mèo con kia mới vừa được đưa vào cung, thật đúng là mượt mà đáng yêu, lúc này mới qua vài ngày, so với lúc trước, đúng là gầy đi một vòng lớn.
Cả ngày bị nhốt trong l*иg ăn ngủ ngủ ăn, vậy mà còn có thể gầy đi! Nhất định là những người hầu hạ không dụng tâm.
Trong lòng Mạnh Đức Dự hiểu rõ, lần này Quý Uyên xử trí Vương Xuân, kỳ thật cũng không phải vì thích con mèo con kia, nói cho cùng, trong lòng Quý Uyên, đó cũng chỉ là một món đồ chơi giải sầu mà thôi.
Thứ hắn chán ghét là hành động bằng mặt không bằng lòng của Vương Xuân, đó đối với Quý Uyên mà nói, chính là một loại bất trung khó có thể tha thứ!
Khi Vương Xuân bị mấy tiểu hoàng môn bắt, vẻ mặt còn mờ mịt luống cuống, sau khi biết được là bởi vì con mèo kia mà chọc giận bệ hạ, sợ tới mức liên tục dập đầu cầu xin tha thứ trên mặt đất.
Mạnh Đức Dự có thể ở bên cạnh Quý Uyên lâu như vậy, đương nhiên không có khả năng bởi vì vài câu cầu xin tha thứ của Vương Xuân mà dễ dàng mềm lòng buông tha hắn ta, hắn chẳng những thờ ơ, ngược lại còn chê Vương Xuân ồn ào, giơ tay sai người kéo hắn ta xuống.
Thấy khó thoát khỏi cái chết, Vương Xuân giãy dụa túm ống quần Mạnh Đức Dự, chỉ tay: "Mạnh tổng quản, đều là hắn, đều là Lý Lộc sai khiến nô tài, là hắn nói con mèo kia chính là một tiểu súc sinh, không cần quá để ở trong lòng, nô tài mới có thể cho con mèo kia ăn cơm canh thiu, đều là bởi vì hắn..."
Lý Lộc ở một bên nghe vậy nhất thời sắc mặt trắng bệch, Mạnh Đức Dự như không nghe thấy, chỉ quát khẽ với mấy tiểu hoàng môn: "Thất thần làm cái gì, còn không mau mang người mang!"
Sau khi Vương Xuân kêu la bị kéo xuống, Lý Lộc bước lên phía trước "Bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Sư phụ, ngài đừng nghe hắn ta nói bậy, đồ nhi không phải cố ý, ngài cũng biết lúc trước bệ hạ đối cũng không để ý đến con mèo kia, cho nên đồ nhi mới..."
Mạnh Đức Dự lạnh lùng liếc hắn: "Ngu xuẩn, trước đây ta đã nói cái gì, ngươi đều coi như gió thoảng bên tai sao, làm nô tài kiêng kị nhất là nâng cao đạp thấp, trong cung phong vân biến ảo, sủng nhục khó dò, ai biết một ngày nào đó có thể bị báo ứng từ trên cao hay không!"
"Vâng, sư phụ nói đúng, đồ nhi nhớ kỹ, đồ nhi nhớ kỹ." Lý Lộc liên tục lên tiếng.
Mạnh Đức Dự nặng nề đạp một cước tại đầu vai hắn ta, quát khẽ: "Nhớ kỹ thì có ích lợi gì, tự đi lĩnh ba mươi đại bản, cố gắng ghi nhớ thật lâu! Nếu như lần sau còn có chuyện này, đừng trách ta không nhắc ngươi!"
"Vâng, đa tạ sư phụ, đồ nhi đi ngay, đi ngay." Lý Lộc vừa nói vừa lăn vừa bò ra ngoài điện.
Nhìn đồ đệ không chịu thua kém này, mặt Mạnh Đức Dự lộ vẻ tức giận, đè nén lửa giận, quay đầu nói với Lý Phúc: "Bệ hạ không thích có cung tỳ vào điện hầu hạ, tính ngươi cẩn thận, từ hôm nay trở đi, liền để ngươi chăm sóc con mèo con kia."
Lý Phúc nghe xong, giật mình sửng sốt, một lát sau mới chậm rãi đáp ứng: "Vâng, sư phụ."
Thấy Lý Phúc có bộ dạng sợ hãi thấp thỏm, Mạnh Đức Dự vỗ một cái nói ở trên vai hắn: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, làm việc chịu khó chút, cố gắng nắm chắc cơ hội, hiểu chưa?"
"Đồ nhi hiểu rồi." Lý Phúc gật đầu.
Mạnh Đức Dự nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè này của hắn, không khỏi thầm thở dài một tiếng, lúc trước hắn sở dĩ chọn trúng Lý Phúc và Lý Lộc, chính là thấy được chỗ xuất chúng của hai người bọn họ, nhưng thiếu sót của hai người cũng vô cùng rõ ràng.
Lý Lộc có dã tâm và thủ đoạn lại thiếu phần nhân thiện, khó có thể phục người, mà Lý Phúc làm việc cẩn thận, thiện lương có thừa lại là không đủ can đảm, không đủ tâm ngoan thủ lạt, rất dễ bị người tính kế bắt nạt.
Xem ra hai người này còn cần hắn bồi dưỡng một hồi mới được.
Mạnh Đức Dự xử trí cung nhân tạo ra động tĩnh thật lớn, ngay cả Liễu Thác trong điện cũng nghe được rõ ràng, nhưng hôm nay tự thân hắn còn khó bảo toàn làm sao còn rảnh đi quản người khác.
Mèo con trên giường vẫn bất động như trước, nhưng đồng hồ nước hoa sen bên cạnh lại đang nhắc nhở hắn thời gian đã không còn nhiều lắm.
Mắt thấy đèn trong điện cháy hết rồi lại đốt tiếp, nắng sớm tự cách cửa sổ chiếu vào, chiếu bóng rèm cửa sổ chạm khắc tinh xảo xuống chiếc giường nhỏ, Liễu Thác sờ sờ đầu, cảm thấy mình cách cái chết không xa.
May mắn hắn đến nay chưa cưới, dưới gối không có con cái, coi như là không vướng bận, chỉ tiếc những cuốn y điển do sư phụ viết sau khi du hành vòng quanh thế giới vẫn chưa được biên soạn, sợ là không cách nào hoàn thành nguyện vọng của sư phụ hắn.
Giờ Dần buông xuống, đang lúc Liễu Thác than thở, chỉ thấy mèo con nguyên vẹn không chút sứt mẻ trên giường đột nhiên há miệng ngáp một cái, duỗi duỗi tứ chi, duỗi thắt lưng thật to.
"Tỉnh, tỉnh rồi!"
Liễu Thác kêu to một tiếng, làm cho mấy tiểu hoàng môn canh giữ ở ngoài điện nhao nhao thò đầu vào bên trong nhìn.
Nhìn thấy mèo con đang yên đang lành ngồi ở chỗ kia, đều là một bộ dáng không thể tin, vốn tưởng rằng vị Liễu Thái y này đại khái sống không tới giữa trưa, chưa từng nghĩ lời hắn nói mèo con này có thể tỉnh lại trước giờ Dần lại đúng như thực.
Tiểu hoàng Mmôn có ánh mắt vội vàng chạy đi tìm Mạnh Đức Dự, bẩm báo việc này cho hắn.
Yến Nguyên nhìn nam nhân xa lạ xa lạ có vẻ mặt như sống sót sau tai nạn, vui mừng may mắn trước mắt này, nghiêng đầu, nghi ngờ "meo" một tiếng, chỉ mới có một đêm, vào lúc nàng không biết, đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nàng nâng chân trước lên liếʍ liếʍ bộ lông, phát hiện đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại không bị nhốt trong l*иg vàng, nàng đứng lên run run thân thể, nhảy xuống giường nhỏ.
Yến Nguyên đã dùng cái mũi nhạy bén hiện tại ngửi thử, xung quanh cũng không có mùi của tên bạo quân đáng ghét kia, chắc là hắn không ở trong điện.