Hạ Nhi đoán chừng thời điểm, bưng tới đồ ăn ấm áp từ Ngự Thiện Phòng đến, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy giường ngủ hơi động.
Chuyện Yến Nguyên ban ngày ngủ mê man mặc dù làm cho Hạ Nhi có chút lo lắng, nhưng Liễu thái y của Thái Y Viện đã tới vài lần, nói là mạch tượng cô nương nhà nàng bình thản, thân thể một ngày tốt lên, hẳn là không có vấn đề gì, lúc này nàng mới thoáng yên lòng.
Nàng bưng thức ăn trong khay ra, dọn xong bát đũa, đã thấy bên trong chậm chạp không có động tĩnh đứng dậy.
Hạ Nhi vén màn giường lên, ghé sát vào nhìn, liền thấy Yến Nguyên co người lại, mặt hướng vào trong giường, một tấm chăn được bọc kín mít, chôn kín cả người ở bên trong.
"Cô nương, người không đói bụng sao? Sao còn chưa đứng dậy." Nàng nhẹ nhàng kéo chăn xuống, chỉ nhìn thoáng qua, liền kinh ngạc "A" một tiếng, bối rối nói: "Cô nương, mặt người sao lại đỏ như vậy, khó chịu ở chỗ nào sao?"
Hạ Nhi làm bộ muốn thăm dò trán Yến Nguyên, lại bị Yến Nguyên ngăn lại.
Lúc này hai gò má Yến Nguyên nóng bỏng, như dính lên ánh nắng chiều đỏ, nàng ngượng ngùng lộ ra gần nửa khuôn mặt trong chăn, ánh mắt phiêu hốt nói: "Ta không sao, chỉ là, ở trong chăn đã lâu, nóng quá..."
Nhớ tới cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trước khi tỉnh lại, Yến Nguyên cắn cắn môi, làm sao mở miệng nói cho Hạ Nhi biết nàng vừa mới nhìn thấy thân thể nam nhân, lại còn nhìn thấy hết từ trên xuống dưới.
Thấy bộ dáng xấu hổ mang sợ hãi của Yến Nguyên, Hạ Nhi đột nhiên "phụt" một tiếng cười ra tiếng.
"Em cười cái gì!" Yến Nguyên bĩu môi bất mãn nói.
"Nô tỳ cười bộ dạng này của cô nương, giống như tân phụ mới vào cửa ngày đầu vậy, xấu xấu hổ hổ."
"Ai nha, nói bậy bạ gì đó." Yến Nguyên giơ tay đánh nhẹ lên người Hạ Nhi, hai người chợt cười ầm ĩ.
Bề ngoài tuy là chủ tớ, nhưng bởi vì tuổi tác hai người xấp xỉ, lại cùng nhau lớn lên trong thôn trang, Cho tới bây giờ Yến Nguyên đều đối đãi Hạ Nhi như muội muội.
Náo loạn một hồi lâu, Hạ Nhi mới hầu hạ Yến Nguyên đứng dậy dùng bữa, mặc dù thân thể vẫn vô lực, nhưng Yến Nguyên tốt xấu gì cũng có thể ngồi yên, khác với lúc ban ngày biến thành mèo con, lúc này Yến Nguyên cũng không có khẩu vị quá lớn, chỉ đơn giản uống chút nước canh.
Dùng bữa tối xong, nàng mới thoáng nhìn mấy hộp gấm đặt ở trong góc.
Cái hộp kia tinh xảo dị thường, đặt ở trong phòng ngủ Ngưng Ngọc Các trang trí đơn sơ ít nhiều có vẻ không hợp.
"Hạ Nhi, đó là cái gì?"
Hạ Nhi nhanh nhẹn thu dọn bát đũa trên tay, nhìn theo hướng Yến Nguyên chỉ, đáp: "Nô tỳ quên nói cho cô nương, sau giờ Ngọ Thục Phi nương nương phái người tới, đưa chút dược liệu tẩm bổ thân thể, nói là cô nương uống vào bệnh có thể khỏi nhanh một chút."
Thục Phi...
Yến Nguyên mơ hồ cảm thấy hai chữ này có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra, vẫn là Hạ Nhi ở một bên nói: "Cô nương không nhớ rõ sao? Vào ngày đầu khi chúng ta mới tiến cung, công công dẫn đường cho chúng ta cũng đã tiện miệng nhắc đến."
Được Hạ Nhi nhắc nhở, lúc này Yến Nguyên mới mơ mơ hồ hồ nhớ tới có chuyện như vậy, nhưng lúc ấy nàng bị trúng mê dược, hôn mê dữ dội, nên không thể nào nghe lọt.
Chỉ mơ hồ nhớ rõ, Thục Phi kia là một người không dễ chọc.
Nhưng ngay ngày đầu nàng vào cung đã trúng độc hôn mê, vẫn đứng ở Ngưng Ngọc Các chưa từng đi ra ngoài, cũng không liên quan gì đến Thục Phi kia, vì sao Thục Phi phải cố ý sai người đưa dược liệu cho mình chứ.
"Thục Phi nương nương thật sự chỉ phái người tới đưa dược liệu sao?" Yến Nguyên đầy bụng hồ nghi.
Hạ Nhi nghe vậy cảnh giác nhìn bốn phía, đóng cửa sổ lại, tiến đến trước mặt Yến Nguyên hạ giọng nói: "Nô tỳ nhìn không hoàn toàn đúng, nô tỳ nhìn qua dược liệu thì quả thật là dược liệu tốt, nhưng cung nhân Thục Phi nương nương phái tới có chút kỳ quái, tiến đến trước giường cô nương, gọi ngài vài lần, giống như là..."
Giống như đang thử xem nàng hôn mê thật hay giả vờ.
Yến Nguyên lập tức hiểu ra, mặc dù nàng xưa nay khϊếp đảm, vì bảo toàn bản thân mà mọi việc đều thích lùi bước nhường nhịn, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngốc. Người có thể trắng trợn lợi dụng đồ ăn trong Ngự Thư Phòng hạ độc nàng, tất nhiên phải có chút quyền thế trong cung.
Mặc kệ người nọ có phải Thục Phi hay không, nàng đều không thể không đề phòng.
"Cất hết những thứ kia đi." Yến Nguyên thấp giọng dặn dò Hạ Nhi: "Lần sau, nếu Thục Phi phái người tới, em liền biểu hiện khổ sở một chút, càng khổ sở càng tốt."
Tốt nhất để cho các nàng cho rằng nàng đã hấp hối, không có thuốc nào cứu được, hết cách xoay chuyển.
Chỉ cần các nàng cảm thấy sự tồn tại của nàng không phải là uy hϊếp gì, nàng liền có thể bảo tồn được một mạng.
Hạ Nhi hiểu ý, nặng nề gật đầu.