Chương 2: Giấc mơ chân thật

Edit: Khải Hoàn

Beta: Gián

"Cậu nhìn lại mình đi! Mới được mấy tuổi đầu mà lại trở thành người đồng tính, lại còn quấy rối các bạn học nam ở trường?"

"Người như cậu dù điểm số có tốt cũng chẳng ra gì? Đừng có mà nói cậu là học sinh của trường chúng tôi, trường Nhất Trung Lâm Thành chúng tôi không có học sinh như cậu! Hiệu trưởng, thứ lỗi tôi nói thẳng, Lâm Sâm Miểu này không thể giữ lại được..."

Lâm Sâm Miểu chớp mắt, não vẫn còn hơi đờ đẫn.

Cậu ngây người nhìn người đàn ông trung niên nước miếng văng tung tóe trước mặt, khuôn mặt của người đàn ông này vừa quen vừa lạ, nhưng lại dễ dàng khơi dậy sự chán ghét và tức giận của Lâm Sâm Miểu.

Quách Kính An chủ nhiệm trường cấp ba mà Lâm Sâm Miểu học, cái tên tượng trưng cho đầy đủ mọi phẩm chất không phù hợp với Nhất Trung Lâm Thành và môi trường đơn thuần như trường học.

Tham tiền, đay nghiến, tiểu nhân đắc chí.

Dù sau cả nghìn năm trôi qua, Lâm Sâm Miểu vẫn nhanh chóng nhận ra ông ta, bởi người này gần như được xem là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ cậu.

Đây là... trường cấp ba của cậu? Lâm Sâm Miểu nhìn quanh.

Hiện tại là thời điểm sau khi cậu công khai giới tính, và cậu đang chịu kỷ luật trong văn phòng?

Cậu thế mà... quay về quá khứ? Điều này là không thể! Ngay cả khi cậu trở thành Võ Đế, cậu cũng hoàn toàn không có khả năng xác định thời gian trước khi cậu xuyên qua...

"Trường Nhất Trung Lâm Thành tuyệt đối không thể giữ lại khối u như cậu!" Giọng nói như tiếng vịt đực kêu của Quách Tĩnh An lại vang lên, làm cho Lâm Sâm Miểu tỉnh táo hơn chút đỉnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Nhìn xem! Đứa trẻ này trông có giống như đang nhận sai không? Ánh mắt này là đang có gì đó không hài lòng với một chủ nhiệm như tôi sao?"

Nói đến đây, Quách Kính An giơ tay định tát vào đầu Lâm Sâm Miểu một cái, nhưng cậu học sinh vừa yếu ớt vừa lặng lẽ này thế mà lại vươn tay nắm lấy cổ tay ông ta.

"Thằng nhóc này..." Quách Kính An trợn mắt định mắng tiếp, nhưng giọng nói của ông ta đã từ từ ngừng vì đôi mắt hổ phách sắc bén nhìn chằm chằm.

Cái này, sao đứa nhỏ này đột nhiên trông như thể nhìn thấu người khác vậy? Quách Kính An vốn là kẻ mềm nắn rắn buông thì thầm trong lòng, nhưng ông ta nghĩ lại đứa nhỏ này có thể dựa vào cái gì?

Chẳng qua chỉ có người mẹ, không có bản lĩnh gì, chỉ là đút lót làm chút việc vặt trong nhà máy gần đây không phải sao?

"Hiệu trưởng! Nhìn thái độ của nó xem!" Quách Kính An quay sang phàn nàn với người ngồi sau bàn làm việc: "Thứ cho tôi nói thẳng, Lâm Sâm Miểu này không thể giữ, nhất định phải đuổi!"

Hiệu trưởng ngồi sau bàn làm việc im lặng, như đang cân nhắc.

Lâm Sâm Miểu cuối cùng cũng quay lại nhìn hiệu trưởng.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, mọi rối loạn và choáng váng trong người Lâm Sâm Miểu đều giảm bớt, ánh mắt cậu hoàn toàn trở nên sắc bén, và một cơn lạnh kỳ lạ bao phủ khắp l*иg ngực cậu.

Hiệu trưởng của trường Nhất Trung Lâm Thành họ Lâm, đúng là thế, Lâm Sâm Miểu hết sức liều mạng để được nhận vào trường cấp ba trọng điểm này.

Cậu muốn xem thử người bố mà cậu từ bé tới giờ chưa từng gặp trông như thế nào, cậu muốn biết nếu cậu đạt được thành tích đứng đầu trường thì bố có tự hào về cậu không, có gọi riêng cậu ra để khen ngợi cậu không?

Nhưng kết quả mà Lâm Sâm Miểu không thể ngờ, cho tới bây giờ, cậu đã là học sinh cuối cấp, đã vô số lần cậu đứng trên bục giảng để phát biểu với tư cách là một học sinh danh dự, nhưng người đàn ông này chưa bao giờ nhận cậu là con trai mình.

Hoặc là trong trái tim người đàn ông đã ở rể ở nhà họ Bạch rồi này, chưa bao giờ nhớ rằng mình còn có một người con trai họ Lâm!

"Hiệu trưởng, chuyện này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là ngài có biết Lâm Sâm Miểu quấy rối bạn học nào không?" Quách Kính An ghé vào tai Lâm Tiềm Uyên nói.

"Là ai?" Nhìn thấy vẻ mặt của Quách Kính An, Lâm Tiềm Uyên lập tức đếm những học sinh có lai lịch trong trường, trong lòng lẩm bẩm, hẳn là không ít.

Vì số ít người đó, thế nhưng gã ở rễ cho nhà họ Bạch cũng phải tìm cách giao hảo với họ.

"Là vị từ thủ đô chuyển tới!" Quách Kính An nói một cách bí ẩn.

"Họ Trương?" Lâm Tiềm Uyên lập tức nhíu mày.

"Đúng! Chính là vị họ Trương đó!" Quách Kính An, xoa xoa hai tay mà nói: "Nếu không sao mà tôi lại căng thẳng như vậy? Ngài xem, tôi đây nghĩ đều là vì nhà trường và vì ngài!"

Lâm Tiềm Uyên gật đầu đồng ý, gã vỗ vai Quách Kính An: "Chuyện này cậu làm đúng, vậy giao cho cậu xử lý nhé, tôi đi an ủi em Trương."

Nói xong, Lâm Tiềm Uyên đứng lên mà không thèm để ý Lâm Sâm Miểu. Theo ý của gã, đó chỉ là một học sinh tầm thường, dù có bị đuổi học cũng không thể gây ra được sóng gió gì lớn.

Lâm Sâm Miểu lẳng lặng nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, trong lòng vẫn còn một cảm giác cực kỳ không thực tế. Đối với người đã sống hàng nghìn năm ở một thế giới khác như cậu thì hoàn cảnh hiện tại giống như một giấc mơ.

Nhưng giấc mơ này... cũng quá chân thật rồi.

"Được, tôi nhất định giải quyết thật tốt và cho em Trương một lời giải thích!" Quách Kính An mở to mắt cười nói: "Ngài đừng lo, tôi đã thông báo cho mẹ của Lâm Sâm Miểu, lát nữa tôi sẽ để mẹ em ấy đưa em ấy..."

Quách Kính An còn chưa nói hết lời, đột nhiên cảm thấy cổ đau nhói, dường như có một sức mạnh kéo mạnh ông ta từ phía sau lưng.

"Lâm, Lâm Sâm Miểu... cậu đang làm gì vậy..."

Nhìn Quách Kính An bị Lâm Sâm Miểu bóp cổ, Lâm Tiềm Uyên cũng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ được rằng cậu thiếu niên im lặng này lại ra tay như vậy.

Lâm Sâm Miểu suýt chút nữa là đấm Quách Kính An nhắc đến mình trước mặt, cậu thở hổn hển, đôi mắt hiện lên tia máu kinh hãi: "Ông... vừa nói gì?"

"Tôi, tôi..." Quách Kính An bị một Lâm Sâm Miểu trông như thế này làm cho sửng sốt, chỉ cảm thấy trên người cậu thiếu niên này dường như có một cảm giác uy hϊếp kỳ lạ, khiến ông ta dựng cả tóc gáy.

"Ông gọi cho mẹ tôi rồi?"

Nhìn kỹ sẽ thấy ngón tay đang nắm chặt cổ áo Quách Kính An của Lâm Sâm Miểu đang run rẩy, không đợi Quách Kính An trả lời, cậu đã đẩy người xuống đất rồi gần như điên cuồng đẩy Lâm Tiềm Uyên đang chặn cửa ra.

Mẹ... mẹ!

Mẹ cậu đã bị tai nạn xe hơi khi đang trên đường vội vã đến trường vì chuyện cậu đồng tính đã bị công khai lần này.

Nếu không có chuyện này, mẹ cậu đã không bị gọi đến lúc đang trên đường đi làm, nếu không phải do sai lầm của cậu... người phụ nữ nhà họ Bạch kia đã không có cơ hội để mà mưu sát mẹ cậu!

Những lời tự trách bản thân như vậy đã văng vẳng bên tai Lâm Sâm Miểu hàng nghìn năm nay, khiến cậu day dứt tới thương tích đầy mình.

Lâm Sâm Miểu vươn tay mở cửa phòng hiệu trưởng ra, khi cánh cửa vừa mở ra thì một tiếng "cạch" vang lên, ánh nắng chói mắt kèm theo tiếng ồn ào trong phút chốc giống như thủy triều tuôn chảy tới Lâm Sâm Miểu.

Cảnh tượng vốn đã chìm trong ký ức từ lâu lần nữa khiến Lâm Sâm Miểu phải choáng váng.

Một thiếu niên rõ rang là đang nằm bò trên cánh cửa để nghe lén, loạng choạng suýt nữa thì ngã vào trong.

Nhìn thấy Lâm Sâm Miểu đi ra, cậu ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bước tới ôm lấy vai cậu, nhưng sau khi thấy những cảm xúc lẫn lộn trong mắt Lâm Sâm Miểu, cậu ấy sững sờ một lúc, thận trọng hỏi: "Lâm Tử? Cậu..."

Cái tên gọi này bỗng chốc đã đánh thức Lâm Sâm Miểu đang đờ đẫn, cậu đẩy những người xung quanh ra và chạy đến cổng trường trong chút ký ức trầy trật.

"Này! Lâm Tử!" Cậu thiếu niên lập tức lo lắng hét lên.

"Này, Triệu Thụy! Sao cậu lại lo lắng cho Lâm Sâm Miểu vậy? Có phải cậu có quan hệ mập mờ gì với cậu ta không?" Có người cười lớn đầy ác ý trước phòng hiệu trưởng.

"Bố tụi mày!" Triệu Thụy không thèm đánh trả, cậu ấy lập tức đuổi theo Lâm Sâm Miểu. Đó là người bạn mà cậu ấy đã chơi cùng từ khi còn nhỏ, nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Lâm Sâm Miểu, sao Triệu Thụy có thể yên tâm được.

Nhìn thấy Lâm Sâm Miểu loạng choạng chạy ra, các học sinh xung quanh đều phá lên cười. Toàn bộ tòa giảng đường này, tầng nào cũng đầy người nhìn vào tầng này, muốn xem thử học sinh nổi tiếng của trường trông như thế nào, thậm chí ngay cả học sinh khóa khác ở phía đối diện cũng tò mò qua xem thử.

Thiếu niên ở độ tuổi này không thể cho phép bất cứ ai xung quanh mình khác biệt với mình dù chỉ là một chút.

Thành tích tốt hay xấu, hoàn cảnh gia đình tốt hay xấu, ngay cả nhiệt tình hay lầm lì cũng có thể là lý do để họ bắt nạt một người một cách tùy tiện. Chưa nói đến chuyện giới tính bị công khai lên bảng tin và bị người khác chế giễu? Không may nhất là Lâm Sâm Miểu đã chiếm trọn toàn bộ những điểm trên.

Lâm Sâm Miểu không biết gì về những gì đang diễn ra phía sau, cậu chỉ đẩy đám đông trước mặt sang một bên và thất tha thất thểu đi về phía trước.

Cảnh tượng máu chảy khắp mặt còn có cảnh mẹ cậu được đưa lên cáng như từng khung hình hiện lên trong tâm trí cậu, khiến Lâm Sâm Miểu hoàn toàn phớt lờ nỗi đau trên cơ thể cậu do hợp nhất mang lại.

Vẫn còn thời gian... nhất định phải... tới kịp!

"Lâm Sâm Miểu, bây giờ cậu quay lại phòng hiệu trưởng trước đi. Còn chuyện của cậu và tôi..." Đột nhiên một cậu học sinh mặc đồng phục tỉ mỉ gọn gàng chặn trước mặt Lâm Sâm Miểu.

Nam sinh này dù mới trưởng thành nhưng khí chất cao quý của hắn đã lộ ra đôi chút. Và dù cùng là đang mặc đồng phục của trường Nhất Trung Lâm Thành, nhưng thái độ của người khác đối với hắn ngay lập tức có thể khiến mọi người nhận ra rằng địa vị của người này trong trường rất khác biệt.

Nhìn thấy sự xuất hiện của nam sinh này, đám đông xung quanh không ngừng ồn ào, vẻ mặt hiện lên vẻ bàn tán sôi nổi.

Bởi vì đây là người mà Lâm Sâm Miểu thích thầm, sự tồn tại đặc biệt nhất ở Nhất Trung Lâm Thành, Trương Tín Ân, người thừa kế của nhà họ Trương ở thủ đô.

Lúc này Lâm Sâm Miểu sẽ nói gì với Trương Tín Ân? Là dung cảm bày tỏ hay hèn nhát chạy trốn?

Các học sinh xung quanh thì thầm to nhỏ, vẻ mặt của nhiều trông như đang chế giễu. Bởi vì bất kể Lâm Sâm Miểu chọn làm gì, Trương Tín Ân chắc chắn sẽ không coi trọng cậu ta, có trời mới biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường đang theo đuổi Trương Tín Ân! Một hotboy của trường như Trương Tín Ân làm sao có thể có thể nhìn trúng Lâm Sâm Miểu?

Thế nhưng, khi giọng nói khàn khàn của Lâm Sâm Miểu vang lên, tất cả mọi người đều bất ngờ.

"Cút."

Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, trong trường không ai dám nói chuyện với Trương Tín Ân như thế cả.

Nhưng Lâm Sâm Miểu không quan tâm ai đang đứng trước mặt mình, cậu chỉ biết rằng người này đang cản đường cậu tới cứu mẹ.

Nghe thấy lời này, quả thực Trương Tín Ân cũng sững sờ, dễ nhận thấy rằng trước từ trước tới giờ chưa có ai nói với cậu ta như thế này cả.

Cậu ta cau mày, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Lâm Sâm Miểu, lúc này trước tiên cậu nên quay lại phòng hiệu trưởng, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với hiệu trưởng."

Dù Trương Tín Ân chỉ vừa trưởng thành, nhưng cậu ta đã bắt đầu thể hiện phong thái của mình. Mặc dù những việc hôm nay đều có sự tham gia của cậu ta, nhưng Trương Tín Ân nhìn Lâm Sâm Miểu không có sự ghê tởm hay kỳ thị.

Nhưng trong sâu thẳm đôi mắt của cậu ta lại có một loại cảm giác kiểm soát đã trau dồi từ khi còn nhỏ, sự bình tĩnh trong lời nói của cậu ta như thể muốn Lâm Sâm Miểu làm theo những gì cậu ta nói.

"Tôi nói cậu tránh ra!" Giọng nói khàn khàn của cậu thiếu niên đột nhiên tăng lên.

Giây tiếp theo, tiếng cảm thán của những người xung quanh liền vang lên, Lâm Sâm Miểu đẩy Trương Tín Ân ra, sức lực quá lớn khiến Trương Tín Ân suýt chút nữa ngã khỏi lan can tầng ba.

"Lâm Sâm Miểu, anh đang làm gì vậy!" Người đứng ra chỉ trích Lâm Sâm Miểu là một thiếu niên trông rất sáng sủa, cậu ta trông như một hoàng tử nhỏ được các vì sao vây quanh, cậu ta vẫn luôn nhìn Trương Tín Ân và Lâm Sâm Miểu nói chuyện với nhau bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lúc này, rốt cuộc cậu ta cũng bước lên phía trước để đỡ Trương Tín Ân, nói lên lời chính nghĩa: "Lâm Sâm Miểu, bây giờ anh chạy cũng vô ích, với tư cách là hiệu trưởng, chắc chắn bố của tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Nghe thấy câu này, bóng dáng của Lâm Sâm Miểu dừng lại một lát, cậu chậm rãi quay đầu lại, thù ghét trong mắt biến thành một màu đen sâu thẳm.

Bạch Dật Phong! Con trai của Lâm Tiềm Uyên và một người phụ nữ họ Bạch.

Chính cậu ta là người đã tự đẩy cậu từ đỉnh của tòa nhà ba mươi tầng vào một thế giới khác. Cũng chính cậu ta là người đã nói cho Lâm Sâm Miểu biết sự thật về vụ tai nạn xe hơi của mẹ cậu với vẻ mặt tự mãn.

Lâm Sâm Miểu khó có thể kiềm chế được sự căm thù đang trào dâng trong lòng, đi từng bước về phía Bạch Diệc Phàm.

"Mẹ kiếp, bố là hiệu trưởng tuyệt lắm sao?" Lúc này, Triệu Thụy đuổi kịp, nắm lấy cánh tay Bạch Dật Phong lôi về phía sau, sau đó quay lại nói với Lâm Sâm Miểu: "Lâm Tử, mặc kệ bọn họ, muốn đi đâu thì đi mau đi."

"Triệu Thụy?" Lâm Sâm Miểu lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cũng nhờ câu nói của Triệu Thụy thức tỉnh.

Đúng vậy, trước khi trả thù, cậu còn nhiều việc quan trọng hơn.

Lâm Sâm Miểu quay đầu và chạy ra khỏi giảng đường bằng tất cả sức lực có thể huy động được, xuyên qua sự ngăn cản của bảo vệ trường và đứng trên con đường mệnh mông.

Mặt trời chói chang, trên mặt Lâm Sâm Miểu đầy nước mắt.

Có những người cậu thích từ tận đáy lòng, có những người anh em tốt nhất của mình, cũng có những sự tồn tại khiến cậu ghê tởm hoặc căm thù. Giấc mơ này là quá chân thật rồi.

Lỡ như... lỡ như cậu thực sự quay lại thì sao?

Một niềm hy vọng trong lòng Lâm Sâm Miểu trước giờ chưa từng có trỗi dậy, khiến cậu điên cuồng chạy về phía ngã tư gần nhất trên con đường này.

Cảm giác đau đớn khi hai cơ thể hợp nhất khiến Lâm Sâm Miểu không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

Người chạy trên đường lúc này không phải là một Lâm Sâm Miểu Võ Đế, mà là cậu vô cùng yếu ớt đến mức người bình thường cũng không bằng.

"Bịch" một tiếng, Lâm Sâm Miểu ngã nhào xuống mặt đường nhựa gồ ghề, áo khoác và quần tây đồng phục tạo ra tiếng "loạt xoạt". Khuỷu tay lộ ra ngoài của Lâm Sâm Miểu dễ bị trầy xước do tiếp xúc với mặt đường, máu loang lổ chảy ra.

Người đi bộ đi qua đều giật mình: "Cậu học sinh này? Cậu đi chậm chút, cậu..."

Không để ý tới thương tích trên người, Lâm Sâm Miểu chật vật đứng dậy, đôi mắt kiên định và bức thiết nhìn về phía trước.

Cho dù là mơ, cho dù là mơ, cậu cũng sẽ chiến đấu!

Mẹ đợi con với!

Xin mẹ đó, đợi con!

Trên một con đường khác cách Lâm Sâm Miểu vài trăm mét, một người phụ nữ trông hơi già nua đang vội vã bước đến đây. Khuôn mặt bà trầm tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng những bước đi gấp gáp và những ngón tay nhợt nhạt nắm chặt lấy chiếc túi của bà đã nói lên trái tim bồn chồn của người phụ nữ.

Lúc này, đầu óc Chương Mật Phương đã rối bời, nhưng cuộc sống vất vả quanh năm một mình mang theo con cái vẫn giúp bà bình tĩnh và suy nghĩ thật kỹ về cuộc gọi từ trường học về con trai bà.

Đồng tính? Đuổi học?

Vốn dĩ Chương Mật Phương không biết nên lo lắng cái nào?

Cảm giác vô cùng tự trách và áy náy tràn ngập trong lòng Chương Mật Phương, bà bắt đầu ngẫm lại có phải bản thân đã quá bận rộn với cuộc sống mưu sinh và chểnh mảng cuộc sống học tập của con trai mình hay không.

Điều làm bà lo lắng hơn là tình huống mà con trai mình phải đối mặt. Từ trước đến nay con trai bà luôn kiêu ngạo, những chuyện như thế này bị phơi bày ra, vậy, vậy Miểu Miểu của bà ở trường sẽ phải chịu áp lực ra sao?

Chương Mật Phương đang mãi chìm vào lo lắng mà không nhận thấy rằng trên ngã rẽ con đường bên cạnh bà, một chiếc xe tải đang lao nhanh về phía bà.

Chiếc xe tải càng ngày càng gần, đột nhiên có vẻ giống như nó vừa nhìn thấy rõ mục tiêu của mình ở ngay trước mặt, chiếc xe tải gần ngã rẽ tăng tốc như mất kiểm soát!

Thân xe màu đỏ to lớn phát ra một tiếng nổ lớn chói tai, lảo đảo đâm về phía Chương Mật Phương.

Chương Mật Phương bị âm thanh làm cho bừng tỉnh, bà vừa nhìn rõ tình huống liền hoảng sợ, thân thể cứng đờ, một chút cũng không cử động được.

Ngay khi đầu óc của Chương Mật Phương trở nên trống rỗng, bà đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu như cắt xuyên không gian và thời gian: "Mẹ!"

Trong giây tiếp theo, một bóng người bổ nhào từ xa tới rất nhanh, đưa bà ra khỏi mặt xe tải một giây trước khi chiếc xe tải tông kịp vào bà, lăn tới trên bãi cỏ ngay cạnh bà.

Mà chiếc xe tải màu đỏ thì lao thẳng lên vỉa hè, tông mạnh vào thùng rác bên cạnh rồi đâm trực tiếp khiến thùng rác bằng sắt biến dạng vỡ nát thành nhiều mảnh rồi văng ra ngoài.

Mảnh vỡ của thùng rác thậm chí còn bay đến bên cạnh Chương Mật Phương.

Tiếng la hét của người đi đường vang vọng xung quanh, Chương Mật Phương nắm lấy tay áo những người xung quanh như rơm rạ cứu mạng.

Bà sợ hãi mà ôm lấy ngực, hàm răng run rẩy xin lỗi: "Cám, cám ơn..."

Tuy nhiên, khi Chương Mật Phương ngẩn đầu, những gì bà nhìn thấy là con trai mình đang thở hỗn hển, và một khuôn mặt đầy nước mắt.

"Mẹ!" Lâm Sâm Miểu vươn tay đỡ lấy vai mẹ, nước mắt không ngừng chảy ra, giọng nói nghẹn ngào, tựa như muốn dùng hết nước mắt cả ngàn năm cho một lần này.

"Miểu Miểu... con, sao con lại ở đây?"

"Mẹ..." Lâm Sâm Miểu vươn tay ôm lấy mẹ, miệt mài nức nở như một đứa trẻ trong cổ mẹ: "Mẹ, mẹ đừng bỏ con, được không?"

Cả người cậu run lên như lên cơn co giật, cơ thể không chịu nghe lời vì vui sướиɠ, nhưng cảm xúc vẫn bị sợ hãi và đau lòng còn sót lại chiếm giữ.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe tải tông vào mẹ mình, Lâm Sâm Miểu gần như phát điên, cậu sợ rằng lần này sẽ giống với giấc mơ cậu đã mơ không biết bao nhiêu lần trước đây, cậu sẽ chỉ có thể lẳng lặng nhìn mẹ rời xa thế giới.

Chương Mật Phương ngẩn người vì được con trai ôm vào lòng, có vẻ như không biết làm thế nào với kiểu chủ động thân mật này của con trai.

Kể từ khi đứa trẻ này vào cấp hai, bà chưa từng được ôm như thế này nữa.

"Mẹ ơi, mẹ không thể để con lại một mình, con chỉ còn có mẹ thôi." Giọng nói trong trẻo ban đầu của cậu bé đã đổi tông vì nức nở, nhưng chủ nhân của giọng nói vẫn cứ thổ lộ bằng hết, nỗi sợ hãi đã tích tụ trong lòng cả ngàn năm vẫn còn nuối tiếc: "Mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không đi tìm bố nữa, mẹ đừng bỏ con được không?"

Lâm Sâm Miểu xuyên không từ năm mười tám tuổi và trải qua một ngàn năm ở thế giới khác, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn là cậu thiếu niên chìm đắm trong nỗi buồn về cái chết của mẹ mình.

Cậu hối hận vì sao mình không bảo vệ mẹ thật tốt, tại sao lại vô tâm với bà, thậm chí cậu còn tự hỏi, có phải ngay cả trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mẹ vẫn còn phải lo lắng cho cậu, buồn phiền vì cậu không?

Nhưng cậu chưa bao giờ nói với mẹ rằng cậu yêu bà nhiều đến như thế nào.

"Mẹ, con yêu mẹ, con yêu mẹ nhất, mẹ biết chứ?"

Cái đầu lù xù của con trai bà nghiên bên cổ, miệng khẽ nói "Yêu mẹ nhất", điều này khiến Chương Mật Phương, người vừa trải qua thảm cảnh sinh tử, không khỏi lo lắng, thậm chí bà không thể nhịn được cười, bởi vì hành động của cong trai mà có chút ngại ngùng.

Đã bao lâu rồi bà không nhìn thấy một khía cạnh dịu dàng như vậy của con trai mình?

Sau cơn sợ hãi, Chương Mật Phương bất ngờ chìm đắm trong hạnh phúc, không ai biết được một người mẹ sẽ cảm thấy ấm áp như thế nào khi được con mình che chở.

Nhưng trong nháy mắt Chương Mật Phương nhìn thấy vết máu chói lóa trên đồng phục của Lâm Sâm Miểu, cả người bà lập tức trở nên lo lắng: "Miểu Miểu! Có chuyện gì vậy con? Sao lại bị thương? Trong trường có người bắt nạt con à?"

"Mẹ, con không sao..." Cuối cùng cảm xúc của Lâm Sâm Miểu cũng bình tĩnh lại một chút, cậu ôm lấy mẹ mình, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác làm được tới nơi tới chốn.

Nhưng ngay khi Lâm Sâm Miểu trả lời, đột nhiên có một tiếng hét khác: "Cẩn thận!"

Lâm Sâm Miểu đột ngột ngẩng đầu lên, trước mặt cậu, chiếc xe tải màu đỏ tông vào thùng rác vừa rồi quay đầu lại tông vào hai mẹ con!