Chương 23





Hơn nữa, Ôn Thanh Uẩn cũng có người "thiên mệnh alpha" của riêng mình – một nhân vật quyến rũ và là nguồn sáng trong cuộc đời cô ấy, người mà nếu không có, có lẽ Ôn Thanh Uẩn sẽ hủy diệt cả thế giới này.





Nghĩ đến đó, Tần Nhiễm chợt nghĩ ra một cách hay: cô có thể chủ động tìm người alpha định mệnh của Ôn Thanh Uẩn, nhờ người ấy giúp cô xoa dịu Ôn Thanh Uẩn, để cô ấy cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu của thế giới. Như thế, hẳn là cô ấy sẽ không còn căm ghét cô nữa.





Càng nghĩ, Tần Nhiễm càng thấy kế hoạch này khả thi.





Thông tin tố của cô có thể bị bài xích, nhưng của người alpha kia thì chắc chắn không.





Trong cốt truyện có đề cập rằng người alpha đó là một trị liệu sư thông tin tố cấp cao, được quốc gia giao phó chăm sóc Ôn Thanh Uẩn khi tài năng của cô ấy được phát hiện. Thông tin tố của người đó tương thích hoàn hảo với cô ấy.





Dù chưa biết người ấy ở đâu, Tần Nhiễm có thể thông qua trung tâm quản lý trị liệu sư thông tin tố để tìm kiếm.





Kế hoạch đã vạch ra, lòng cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Lúc đang chăm chú băng bó vết thương, bác sĩ riêng đã đến.





Đây là bác sĩ họ Lương, đã phục vụ nhà họ Ôn nhiều năm tại bệnh viện tư của gia đình, rất thân thuộc với mọi người.





Trong cốt truyện, ông ta luôn đứng về phía Ôn Thanh Uẩn, đã nhiều lần giúp đỡ cô ấy, ngay cả ông cụ cũng do bác sĩ Lương chăm sóc.





Trước đây thường đến biệt thự, nhưng từ khi ông cụ phải nằm viện, "Tần Nhiễm" đã không gọi ông ta đến nữa. Lần này gặp lại Ôn Thanh Uẩn, ông ta không khỏi giật mình khi thấy cô ấy gầy gò, sắc mặt xanh xao đến vậy.





"Cô ấy bị kiệt sức, thiếu ngủ, lại bị hạ đường huyết và cảm lạnh. Bình thường cần chú ý giữ ấm, tránh gió, ăn uống đúng giờ, duy trì chế độ ăn nhẹ…





Tôi có mang thuốc hạ sốt, tôi sẽ tiêm vào tĩnh mạch, giúp cô ấy hạ sốt tạm thời, còn lại tôi sẽ kê đơn, cô đến bệnh viện lấy thuốc.





Điều quan trọng nhất là để cô ấy nghỉ ngơi nhiều và bồi bổ. Bệnh tình trong não bộ như tôi đã nói trước đó, đừng để cô ấy bị kí©h thí©ɧ. Môi trường và tâm trạng tốt sẽ giúp cô ấy không bị mất kiểm soát."





Bác sĩ Lương kiểm tra xong, nhìn Tần Nhiễm với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ giận dữ.





Người bình thường nhìn thấy cũng phải thấy tức giận.





Để mặc người vợ không thể tự chăm sóc bản thân của mình bị cảm lạnh và hạ đường huyết đến mức này, Tần Nhiễm còn muốn đánh bản thân mình một trận.





"Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận hơn. Cô ấy vừa bị ngã, có một số vết bầm trên người, bác sĩ có thể xem giúp nên dùng loại thuốc nào cho nhanh lành hơn không?" Tần Nhiễm hơi xấu hổ, cố nén cảm xúc lại hỏi.





"Nếu không có vết rách, chỉ cần dùng thuốc xịt tiêu huyết là được. Trong vòng bốn mươi tám giờ thì chườm lạnh, mỗi lần hai mươi phút, cách sáu tiếng chườm một lần, sau bốn mươi tám giờ thì chuyển sang chườm nóng. Tôi đã kê thuốc, đến bệnh viện lấy cùng các thuốc kia." Bác sĩ Lương kiểm tra và chỉ dẫn.





"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lương." Tần Nhiễm vội đáp.





Bác sĩ Lương hoàn thành kiểm tra cho Ôn Thanh Uẩn, tiêm thuốc hạ sốt, sau đó cũng kiểm tra cho Tần Nhiễm theo yêu cầu.





"Vết thương không sâu, sát trùng tốt là được, không cần tiêm phòng uốn ván. Nếu không yên tâm thì có thể đến bệnh viện để tiêm, ở đây tôi không mang thuốc đó."





Giọng điệu của bác sĩ Lương nghe hơi lạnh nhạt, như có chút hả hê khiến Tần Nhiễm cảm thấy ngượng ngùng.





Cô không để ý đến thái độ của bác sĩ Lương, tiễn ông ta ra ngoài.





Dù bác sĩ nói không cần tiêm, nhưng cô vẫn nghĩ nên tiêm cho chắc, cũng cần mua thuốc trị sẹo vì không biết những dấu vết hình trăng khuyết này có để lại sẹo trên cổ không.





Trước khi đi bệnh viện, cô gọi A Mai đến để nhờ trông chừng Ôn Thanh Uẩn.





"Tần tổng, tôi là beta, có thể chăm sóc và mang đồ ăn thức uống cho tiểu thư Ôn, nhưng không tiện giúp cô ấy bôi thuốc, tắm rửa thay đồ. Cô có thể tự làm hoặc thuê một hộ lý omega đến. Trước đây toàn là quản gia cũ chăm sóc cô ấy." A Mai nghe lời dặn, cẩn thận đề xuất.