Chương 7: Huyết Đầm (1)

(Dịch by Chies)

Trong đầm không biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân tóc đen, một thân hắc y đơn bạc không chỉnh tề, lộ ra phần ngực trần trụi, hơn nữa thân dưới bị che khuất bởi nước màu đỏ của đầm.

Tóc đen bay trên huyết trì, trên mặt tái nhợt, ngũ quan tuấn tú, mặt mày lại sắc bén như đao, một chút tình người cũng không nhìn ra.

Đen và đỏ, xen lẫn nhau thành một hình ảnh tuy tàn nhẫn nhưng mỹ lệ.

Vân Đường nhìn người nọ một cái trong long chớp mắt liền rơi xuống đáy cốc, biểu tình trên mặt hoàn toàn mất khống chế, đôi mắt người này…… Còn không phải là nam nhân trong mơ kia?

Hắn ở trong giấc mơ bày ra tu vi mạnh mẽ như không thể, Vân Đường cảm thấy nàng cái này cũng dám nghĩ đến, hiện tại, có thể nói nam nhân được bug đang sờ sờ xuất hiện ở trước mặt Vân Đường.

Nàng từ quá sợ hãi đến khó hiểu.

Giây lát sau, tay chân nàng chợt lạnh, hai chân rời mặt đất, xoay tròn 90 độ, như là bị một dòng khí vô hình bó trụ. Vân Đường từng sống ở nhiều nơi, thậm chí kiêu ngạo, thân pháp ở trước mặt người này hoàn toàn không dùng được, cả người không hiểu thế nào đứng hình chữ “Đại” từ không trung bị đẩy đến gần bên đầm.

Yến Tễ —— cũng chính là tên hắc y nam tử từ trung tâm huyết đầm đi đến trước mặt Vân Đường, thật kỳ quái, hắn lại đi trên mặt nước. Mái tóc đen dài bay bay, sắc mặt tái nhợt như người bệnh, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Đường: “Ngươi biết ta.”

Vân Đường phía sau lưng mồ hôi ướt nhẹp: “Không, biết.”

Chẳng trách Vân Đường phản ứng lớn như vậy, Yến Tễ để lại cho nàng ấn tượng rất sâu, nói như, Ma Vực tứ đại ma quân có ba tên đều muốn nhất thống Tu chân giới, nhưng mấy người này miệng thì nói đến vui sướиɠ, tới khi hành động bị dập tắt một lần, mà Yến Tễ, ai cũng không biết hắn từ chỗ nào tới, trực tiếp vượt qua mục tiêu nhất thống Tu chân giới, đạt thành thành tựu diệt thế.

Tứ đại ma quân ở ma vực bị ví như con nít chơi đồ hàng.



Cá nhân bị nhìn chằm chằm như vậy mà không sợ?

Yến Tễ nhìn mặt Vân Đường bị dọa đến trắng bệch: “Ta không phải đang hỏi ngươi có biết ta hay kgoong, ta là đang hỏi ngươi, như thế nào lại biết ta?”

Cổ tay hắn vừa động, cổ Vân Đường chợt lạnh, trong không khí như có nhiều vật thể trong suốt bén nhọn, nghiêng nghiêng đâm vào cạnh cổ Vân Đường.

Kém một chút, liền đâm vào a. Hơi thở Yến Tễ đánh vào bên tai Vân Đường: “Nghe không hiểu sao?”

Vân Đường từ trong cặp mắt diễm lệ kia mà thấy lạnh lẽo, phải biết rằng, ở trong mộng, Yến Tễ gϊếŧ người, trước sau, đều chỉ có một biểu tình, chính là không kiên nhẫn.

Vân Đường không muốn chết.

Nàng nhanh chóng phân tích thế cục, hiện tại nàng đang ở trong tay người này, nếu liều chết không nói, nhất định sẽ không sống tiếp được. Hơn nữa trong giấc mơ chỉ nói người nam nhân này sẽ diệt thế, không có gì khác nữa.

Hắn vì sao diệt thế, làm đủ loại thủ đoạn, tu chân chính đạo lấy những đều đó phản công…… Vân Đường hoàn toàn không biết.

Yến Tễ đại ma vương dường như mất hết kiên nhẫn, cổ Vân Đường tê rần, nàng vội nói: “Ta nói……”

“Ta là ở trong mộng mơ thấy ngươi……” những lời tiếp theo trong miệng Vân Đường bỗng nhiên biến mất, dù nàng nỗ lực như thế nào, cũng không dám nói ra sau đó.

Đại ma vương Yến Tễ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Đường.

Vân Đường bị nhìn chằm chằm đến nổi cả lông, Yến Tễ sẽ không cho rằng nàng cố ý đùa giỡn hắn chứ? Thật là không phải nàng không nói mà là nói không nên lời.

Yến Tễ vung tay lên, tay trái Vân Đường bỗng nhiên được giải thoát, một tờ giấy mỏng trắng như tuyết, một cây bút lông sói bay tới trước mặt nàng.



Yến Tễ lời ít mà ý nhiều: “Viết.”

Nhưng Vân Đường ngược lãi nghĩ là viết ra, nàng thật cẩn thận ngẩng đầu: “Không có mực……”

Yến Tễ tựa hồ không nghĩ tới còn có người ngốc như vậy, trong mắt cưỡng chế hiện một tia sát ý.

Yến Tễ phất tay áo một cái, nước trong huyết trì mạnh mẽ dựng lên, như những thanh kiếm sắt giống nhau dừng trước cổ Vân Đường.

Vân Đường cảm nhận được sát ý, nàng còn muốn cứu vớt một chút tính mạng chính mình, nói: “Tiền, tiền bối, không phải ta không viết, không có mực, nếu không ngài để ta xuống núi mua, ta có linh thạch……”

Yến Tễ cực lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền?”

Ánh mắt kia giống như nói ngươi dám bảo ta nghèo liền đem mạng ngươi cho ta, Vân Đường nghẹn lại, du͙© vọиɠ muốn sống nổ tung, ngay lập tức nói: “Đương nhiên không phải ngài thiếu linh thạch, là ta muốn hiếu kính ngài, ta thấy ngài liền muốn mua mực cho ngài, ngài chính là có khí chất của người có tiền a……”

“Câm miệng!” Yến Tễ duỗi tay trước mặt Vân Đường một chút, Vân Đường lập tức không nói nữa.

Nàng thức thời không giãy giụa, như nai con xinh đẹp trong mắt tràn ngập ý tiếp nhận mệnh lệnh, phiên dịch một chút chính là: Ngươi có thể đối với ta muốn làm gì thì làm.

Yến Tễ cố nén ánh mắt tới xem, nếu không phải hiện tại hắn thấy Vân Đường còn hữu dụng, Vân Đường đã hồn bay phách lạc. Yến Tễ lạnh lùng nói: “Dùng nó viết.”

----------------

đọc tại truyenhdt.com để ủng hộ nhà dịch