Chương 6

"Muội thật ngốc, đã thoát được rồi sao còn quay lại?" Tần Mộ Thu nghiêng đầu, mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán Tô Vân. "Muội có biết lần đầu ta gặp muội ở đâu không? Là ở chùa Ninh An. Hôm đó ta cùng mẫu thân đến xin quẻ, từ xa đã thấy muội đứng dưới gốc cây hạnh. Hoa hạnh lúc đó đang nở rộ, những cánh hoa rơi nhẹ lên mái tóc của muội, nhìn muội lúc ấy đẹp đến nỗi ta suýt ngừng thở." Nói đến đây, môi cô khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười hiếm hoi.

Cô dừng lại một lúc rồi tiếp tục lẩm bẩm: "Muội chắc không biết, từ sau ngày đó, đầu óc ta chỉ toàn hình bóng của muội. Ta luôn tìm cơ hội để làm quen, muốn được làm bạn với muội, muốn biết về sở thích của muội, tất cả mọi thứ về muội đều khiến ta tò mò."

Tần Mộ Thu ngắm nhìn Tô Vân đã được cô chăm chút kỹ lưỡng. Thấy dải lụa ở eo buộc không vừa mắt, cô liền cẩn thận tháo ra, thắt lại rồi điều chỉnh cho thật đẹp mới mỉm cười hài lòng. "Muội thấy không? Giờ muội nằm đây, chẳng nói gì với ta, ta có chút không quen đấy. Nhưng đạo trưởng Vân Sát đã hứa với ta rồi, ngài ấy sẽ chữa lành cho muội, sẽ khiến muội sống lại. Lúc đó, chúng ta lại có thể ở bên nhau. Nhưng muội phải nhanh tỉnh lại, nếu không, ta sẽ thay lòng đấy."

Tần Mộ Thu ôm lấy vai Tô Vân, không kiềm được, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống mặt nàng. Cô siết chặt Tô Vân, những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu bỗng tuôn trào. Tần Mộ Thu úp mặt lên trán Tô Vân, thân thể run lên theo từng tiếng nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Tô Vân, làm nhòe lớp trang điểm tinh tế. Tiếng khóc của Tần Mộ Thu vang vọng trong hang động, át đi cả tiếng nước rơi đều đặn...

Trời bắt đầu hửng sáng, mặt trời vừa ló dạng ở phía sau núi. Trên đỉnh núi Mãng, sương mù vẫn bao phủ, vài con chim sớm đã bắt đầu săn mồi, bay lượn tìm kiếm con mồi dưới lớp sương mờ.

Giữa làn sương mù, một bóng người mờ mờ ảo ảo dần tiến lại gần, hắn khéo léo tránh các bẫy rập và cơ quan. Bóng người bước ra từ làn khói, chính là đạo trưởng Vân Sát, trên tay hắn cầm một hộp đồ ăn và một chiếc bình sành.

Không rõ đã khóc bao lâu, Tần Mộ Thu mệt mỏi thϊếp đi bên cạnh Tô Vân. Vân Sát đặt đồ xuống, rồi lấy một chiếc áo khoác nhẹ nhàng phủ lên người nàng. Hắn cúi xuống, nhìn cô đang say ngủ, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng. Không nhịn được, hắn vươn tay gạt những lọn tóc lòa xòa trên trán cô.

Sau một lúc ngắm nhìn, Vân Sát đứng thẳng dậy, vào phòng bên lấy ra một chiếc gương bát quái, cẩn thận lau sạch sẽ rồi đặt vào túi vải. Khi chuẩn bị rời đi, hắn nhớ ra điều gì, liền quay lại, bày trận pháp kết giới bảo vệ hang động, rồi mới an tâm rời khỏi.

Khu vực Bát Lý Phố ở ngoại ô thành Vân huyện là bãi tha ma, nơi cỏ dại mọc um tùm, những bụi cây thấp bị lấn át bởi đám cỏ dày đặc. Con đường mòn ban đầu đã bị cỏ dại che khuất, một con rắn dài đang trườn chậm rãi, bất ngờ bị hai bàn tay bắt lấy. Đầu con rắn bị vặn một cách tàn nhẫn, móng tay dài của người kia rạch bụng rắn, lấy ra mật rồi vứt xác rắn đi.

Vân Sát đạo trưởng lấy khăn tay lau sạch máu dính trên tay, rồi tìm ra con đường nhỏ giữa đám cỏ. Hắn nhặt lấy cây gậy tre để dò đường, chậm rãi tiến về phía trước.

Nơi này từng chất chứa vô số thi thể. Ngày trước, khi bọn cướp hoành hành, nhiều người dân vô tội của Vân huyện bị sát hại, xác bị bọn chúng vứt bỏ tại đây. Sau đó, một trận dịch bệnh bùng phát, những người bị nhiễm bệnh cũng bị đưa đến đây và chôn cùng với những xác đã chết. Trong thời kỳ dịch bệnh hoành hành dữ dội nhất, bất cứ ai có dấu hiệu nhiễm bệnh đều bị trói lại, mang đến đây và thiêu sống cùng với những người đã chết.

Do đó, Bát Lý Phố mang nặng âm khí. Nghe đồn rằng sau khi dịch bệnh qua đi, Vân huyện thường xảy ra những hiện tượng kỳ lạ. Để bảo vệ bình an cho dân chúng, quan huyện khi đó đã mời đạo sĩ đến làm phép, thiết lập trận pháp trấn áp các oan hồn nơi đây.

Vân Sát đạo trưởng nhanh chóng nhận ra pháp trận đã được bày bố ở đây. Hắn dùng dây đỏ kết thành một trận pháp nhỏ, rồi rút ra thanh kiếm đồng tiền, niệm chú mở một khe hở trong pháp trận. Ngay lập tức, những oan hồn bên trong lao ra, nhưng đều bị trận pháp của Vân Sát đạo trưởng đẩy lùi. Những oan hồn không chịu từ bỏ, tiếp tục ồ ạt tấn công vào trận pháp.

Trong lòng Vân Sát kinh ngạc, số lượng vong hồn ở đây nhiều vô số, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Trận pháp của hắn dần không chịu nổi sự công kích dữ dội. Không còn lựa chọn nào khác, hắn lập tức lấy ra chiếc gương bát quái từ túi vải, niệm chú dẫn dụ các oan hồn vào gương. Chẳng bao lâu sau, gương đã thu thập đủ vong hồn, Vân Sát niệm chú lên bề mặt gương, rồi cất nó vào túi. Sau đó, hắn cẩn thận phong ấn lại khe hở của pháp trận.

Đang định rời đi, hắn chợt nhớ ra điều gì. Vân Sát dọn sạch cỏ dại trước mặt, lấy ra một mảnh vải từ túi vải của mình, trải lên mặt đất. Hắn rải một ít gạo được phủ đầy chu sa lên trên, rồi rút bốn con bù nhìn rơm đã chuẩn bị sẵn, dán lên mỗi con một lá bùa, cắm chúng vào bốn góc mảnh vải. Sau đó, hắn dùng dây đỏ nối bốn con bù nhìn với nhau, tạo thành một trận pháp. Cầm kiếm đồng tiền lên, Vân Sát bắt đầu niệm chú, bốn con bù nhìn bất ngờ bốc cháy, ngọn lửa lan theo dây đỏ, cháy bừng bừng. Vân Sát tiếp tục lẩm nhẩm niệm chú, không lâu sau, dây đỏ và bù nhìn cháy thành tro, rơi xuống đống gạo. Lúc này, hắn niệm chú lên đống gạo, lập tức những hạt gạo phát ra ánh sáng đỏ, nhanh chóng bay đi khắp nơi, chẳng mấy chốc biến mất tăm. Trên mặt đất chỉ còn lại mảnh vải.

Vân Sát lấy ra một chiếc bình sành nhỏ từ túi, bên trong chứa vài con yêu quái nhỏ mà hắn bắt được đêm trước. Hắn nhặt mảnh vải lên, bọc bình sành lại, rồi dùng hai lá bùa phong kín bình, niệm vài câu chú và rót thêm pháp lực vào đó. Sau khi tính toán kỹ lưỡng, Vân Sát cẩn thận đo đạc, rồi lấy một con dao nhỏ ra, đào một cái hố, chôn chiếc bình sành xuống dưới. Hắn nhổ một bụi cỏ to từ đám cỏ dại gần đó, trồng lên trên chiếc bình sành đã chôn, rồi lấp đất lại thật cẩn thận, giấu đi mọi dấu vết.

Sau khi làm xong, Vân Sát kiểm tra kỹ càng, thấy mọi thứ đã được che giấu hoàn hảo, hắn vỗ tay, nhìn quanh một lượt. Cảnh vật xung quanh hoang tàn, hắn mới yên tâm rời đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, những ngày này Vân Sát đạo trưởng hầu như đều bận rộn với việc chuẩn bị, trận pháp Độ Ách đã được bố trí xong, chỉ còn chờ thời điểm thích hợp để kích hoạt.