Chương 11

Lúc này, có rất nhiều người đến dập lửa, không chỉ có sai nha mà còn có cả đội tuần tra trong thành. Nhưng dân chúng, vốn đã bất mãn với nhà họ Tống, lại không một ai xông vào giúp đỡ.

Tống Thanh Ngọc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, kéo một gia nhân ở cửa phòng lại để hỏi thăm tình hình, rồi vào phòng thay quần áo, mang theo pháp khí và một chiếc túi vải, nhanh chóng bước ra ngoài.

Nhà họ Tống chỉ cách huyện nha một con phố, động tĩnh bên đó không hề nhỏ. Đứng từ cổng nhà, Tống Thanh Ngọc đã có thể nhìn thấy ánh lửa sáng rực bên huyện nha, không khí ngập mùi khói và gỗ cháy khét, khiến y cau mày, đưa tay che mũi.

Trong góc phố tối, một bóng người quái dị đứng im, đôi mắt đỏ rực phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Tống Thanh Ngọc dường như cảm nhận được, quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng thấy gì. Y lắc đầu, cho rằng mình đa nghi.

Tiếng ồn ào và mùi khói nồng khiến y không thể ngủ nổi, nên y quyết định đến huyện nha xem tình hình và giúp đỡ một chút. Vừa đi được vài bước, y lại có cảm giác lạ lùng, khiến y quay đầu nhìn về phía góc khuất lần nữa, nhưng vẫn không thấy gì. Trong lòng có chút nghi ngờ, y ngừng bước, do dự một chút rồi tiếp tục đi.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh kỳ lạ từ xa truyền đến, y ngẩng đầu nhìn về phía đông.

Luồng sức mạnh này… rõ ràng có ai đó đang khởi động một trận pháp nào đó. Xem ra vụ cháy này chỉ là cái cớ, khởi động trận pháp mới là mục đích thực sự.

Khoảng cách từ đây đến nơi phát ra luồng sức mạnh kia còn xa, nên không thể đoán được đó là loại trận pháp nào. Nhưng giữa đêm khuya thế này, kẻ đó lại dày công như vậy, chắc hẳn trận pháp này không hề đơn giản.

Không nghĩ ngợi nhiều, Tống Thanh Ngọc trầm mặt, lập tức tiến về phía đó.

Trong góc tối, đôi mắt đỏ rực của Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Ngọc. Hắn hít một hơi thật sâu, tỏa ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ, những sợi lông trên người hắn lại mọc ra lần nữa.

Tống Thanh Ngọc bước chân khựng lại, rõ ràng đã cảm nhận được sức mạnh này. Y cảnh giác, siết chặt chiếc trống trong tay, âm thầm vận pháp lực. Một luồng sáng xanh biếc bao quanh thân trống.

Y giữ vững tinh thần, xác định vị trí của kẻ đang theo dõi, bất ngờ xoay người, vung chiếc trống lên. Một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh về phía góc phố, bức tường bị đánh thủng một lỗ lớn.

Tiếng động quá lớn đã đánh thức chủ nhà, từ trong viện vang lên tiếng chửi bới, nhưng chỉ mới được vài câu thì người đó đột nhiên hét lên hoảng sợ.

Tống Thanh Ngọc cau mày, cú đánh vừa rồi không trúng đích, tên kia đã lẻn vào trong viện.

Y nhảy vào viện nhưng chẳng thấy ai, chỉ có chủ nhà đang run rẩy nấp sau cánh cửa, vẻ mặt kinh hãi.

Tống Thanh Ngọc cẩn thận quan sát xung quanh, bước chân chậm rãi, tiến vào sân sau. Y nhìn quanh, nhưng không thấy dấu vết gì, cũng không cảm nhận được luồng khí tức lúc nãy, khiến y càng thêm nghi hoặc.

Đang băn khoăn thì phía đông lại có động tĩnh, vẫn là luồng sức mạnh từ trận pháp kia. Tống Thanh Ngọc chợt hiểu ra, tên vừa theo dõi y chỉ là kẻ cầm chân, mục đích thực sự của chúng là trận pháp kia.

Tống Thanh Ngọc không muốn lãng phí thời gian với kẻ bí ẩn này, lập tức nhảy ra khỏi sân, lao về hướng đông.

Trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực kia vẫn lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Tống Thanh Ngọc đang đi xa dần, rồi lặng lẽ theo sau.