Chương 10

Vân Xoa cứ ngồi lắng nghe Tần Mộ Thu nói chuyện, nhìn cô cười vui, mọi việc ông làm đều trở nên đáng giá.

Ngoài cửa động, Vân Xoa đứng đó, tay chắp sau lưng. Giờ đan dược đã luyện xong, chỉ cần khởi động trận pháp, Tô Vân sẽ tỉnh lại, đến lúc đó ông có thể yên tâm đối phó với Tống gia.

Chỉ là, tiểu đạo sĩ kia đã đến, nếu khởi động trận pháp ắt sẽ kinh động đến hắn, đây quả thật là một vấn đề nan giải.

Vân Xoa đang suy nghĩ cách hoàn thành việc này, mà không hề hay biết phía sau có người đến gần.

"Đạo trưởng sao lại lo lắng?"

Kiệt đã dưỡng thương trong động phủ của Vân Xoa mấy ngày nay, nhờ đan dược của ông mà vết thương đã lành gần hết.

Lúc này, hắn đã rũ bỏ lớp lông, biến thành người. Gương mặt góc cạnh, lông mày rậm, râu quai nón, thân hình vạm vỡ, trông chẳng khác nào một đại hán thô lỗ.

Vân Xoa quay lại nhìn Kiệt, trong lòng có chút toan tính, hôm ấy cứu hắn cũng không phải vô ích.

"Kiệt, bần đạo gặp chút rắc rối, giờ đã có cách nhưng e rằng sức một mình ta khó mà thực hiện được, không biết ngươi có thể giúp ta một tay?"

Kiệt đáp ngay: "Đạo trưởng có ơn cứu mạng với ta, có việc gì cứ nói, ta nhất định dốc hết sức giúp ngài."

Vân Xoa thở dài một hơi, nhìn hắn đầy chân thành: "Hôm đó bần đạo không phải cứu ngươi, mà là vì những sinh vật nhỏ kia chính là thứ ta cần để cứu Tô cô nương, nên mới ra tay. Nếu không có ngươi phân tán sự chú ý của chúng, ta e rằng khó mà lấy được thứ đó dễ dàng như vậy. Vì thế, chúng ta coi như huề, ngươi không cần cảm kích ta."

Kiệt cười nhẹ, nói: "Đạo trưởng đừng nói thế, dù ngài có mục đích gì đi nữa, ngài đã cứu ta, đó là sự thật, Kiệt sẽ không bao giờ quên."

Vân Xoa đành cười khổ, không muốn tranh luận thêm về vấn đề này, ông chuyển sang chuyện quan trọng nhất lúc này: "Những ngày qua ngươi cũng đã thấy, ta đã dùng thuốc luyện được cho Tô Vân cô nương. Giờ chỉ cần khởi động pháp trận, cô ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng lúc này, kẻ thù của cô ấy đã tìm được viện trợ, là một đối thủ rất đáng gờm. Khởi động trận pháp tiêu hao rất nhiều pháp lực, ta không thể phân tâm đối phó với chúng được, nên…"

Kiệt lập tức hiểu ra: "Đạo trưởng muốn ta đi cầm chân bọn chúng."

"Đúng vậy." Vân Xoa quan sát Kiệt một lúc, rồi nói thêm: "Nhưng ngươi vừa mới lành thương, ta e rằng…"

"Đạo trưởng yên tâm, thương thế của ta đã ổn, pháp lực đã hồi phục được bảy phần. Dù không thể đánh bại chúng, ta cũng có thể cầm chân một lúc lâu." Kiệt tự tin nói.

Vân Xoa nghe vậy mới yên lòng, gật đầu: "Đối phương có năng lực ngang ngửa ta, ngươi sẽ gặp khó khăn khi đối phó. Nếu có thể tránh được thì cố gắng tránh, chỉ cần kéo dài thời gian là đủ, đừng để bị thương thêm."

"Ta biết rồi. Đạo trưởng cứ an tâm làm việc của mình, không cần lo lắng cho ta." Kiệt chắp tay đáp.

Vân Xoa đã tu luyện ở núi Mang nhiều năm, thường xuyên lêи đỉиɦ Vân Phong tìm dược liệu, chưa từng nghe đến danh tiếng của Kiệt. Dù đã giao nhiệm vụ quan trọng là cầm chân Tống Thanh Ngọc cho hắn, nhưng ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Sau mấy ngày chung sống, Vân Xoa vẫn không thể yên lòng giao phó chuyện lớn như vậy cho Kiệt. Ông trầm ngâm suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có toan tính.

Đêm tĩnh mịch, chút hơi lạnh len lỏi khắp nơi. Cả huyện Vân đã chìm vào giấc ngủ, đường phố tối đen, chỉ còn người gác đêm đi tuần, gõ mõ báo canh.

Đã sang canh hai, Trần Khôi dẫn theo hơn hai mươi anh em xuất hiện trên phố. Ban ngày bọn họ đã cải trang vào thành, đợi đến giờ hẹn với Vân Xoa mới ra ngoài, hướng về phía nhà họ Tống.

Đêm nay là đêm rất quan trọng. Trong hang động, những người bên trong không ai chợp mắt. Trong ánh lửa bập bùng, một cô gái đang ngồi trước gương, trước mặt là đủ loại phấn son và trang sức.

Cô đối diện với gương, chải chuốt cẩn thận. Không biết nghĩ đến điều gì, đôi môi khẽ nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng nở ra.

Cô quay lại nhìn người đang nằm trên giường đá, đôi mày như lá liễu, đôi môi đỏ như son, vẻ đẹp của nàng kiều diễm động lòng người. Sau khi ngắm nghía, Tần Mộ Thu hài lòng tiếp tục tô điểm cho mình.

Chẳng bao lâu nữa, người ấy sẽ tỉnh lại, phải tranh thủ thời gian này để trang điểm thật đẹp, để khi nàng tỉnh dậy, cô có thể khoe ra dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Nghĩ đến đây, tay cô nhẹ nhàng hơn hẳn, trong ánh mắt đầy niềm vui không thể che giấu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình trong gương, lo sợ có gì không hoàn hảo.

"Cháy rồi! Cháy rồi!"

Sự yên tĩnh của huyện thành bị phá vỡ bởi những tiếng hô hoán kinh hãi. Từ phía huyện nha, lửa bốc cháy dữ dội, sáng rực cả nửa huyện Vân. Những sai nha trực đêm gõ chiêng, lớn tiếng kêu gọi cứu hỏa.

Phụ tử nhà họ Tống bị đánh thức khỏi giấc ngủ, vội vàng mặc áo ngoài rồi chạy đi xem.