Chương 1: Tui là song tính

Edit + Beta: Moẹ nó

Đã chỉnh sửa: 29/03/2022

Xưng hô:

- Thẩm Dữ Tinh: cậu

- Tạ Quyển: hắn

—————————————-

Thẩm Dữ Tinh mở mắt ra, đột nhiên từ trên giường rớt xuống, trên trán ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bốn phía vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, loại cảm giác như có như không mới rốt cuộc tiêu tan.

Tối hôm qua cậu gặp ác mộng cực khủng bố.

Trong mộng, cậu sinh hoạt trong một thế giới nhưng thật ra là một quyển sách tiểu thuyết cẩu huyết đam mỹ, không chỉ có cậu, người nhà của cậu, bằng hữu, bạn học, tất cả đều là nhân vật trong tiểu thuyết.

Cậu cùng với người khác có khác biệt lớn, chính những người khác đều là người không danh không phận người qua đường, mà cậu, là vai ác phản diện trong sách có kết cục thê thảm, chuyên gia cùng vai chính công đối nghịch.

Vai chính thụ Tạ Quyển xuất thân bần hàn, nhưng vì thành tích ưu tú bị trường quý"s tộc"s mà Thẩm Dữ Tinh đang học đặc cách tuyển chọn, Thẩm Dữ Tinh xem thường Tạ Quyển bộ dáng đã nghèo còn làm ra bộ dáng cao lãnh, cũng bởi vì nữ thần cũng thích Tạ Quyển, làm cho cậu cảm thấy mất mặt, liền thu tiểu đệ khắp nơi làm khó dễ hắn.

Thẩm Dữ Tinh có được thành tựu, không có giới hạn mà xé bài tập Tạ Quyển, khi Tạ Quyển trực nhật xong đồng thời quét dọn xong cố ý vứt rác dẫn đến cả lớp bị trừ điểm Tạ Quyển bị xử phạt, đem hắn lừa gạt đến trong lớp rồi nhốt hắn ở trong đó cả đêm vân vân.

Tạ Quyển bị Thẩm Dữ Tinh hành hạ đau đớn đến không muốn sống, mà dù vậy, hắn vẫn cắn răng kiên trì, học tập cũng không có rớt xuống nửa phần.

Sau đó vai chính công chuyển đến trường bọn họ học, phát hiện Thẩm Dữ Tình bắt nạt, phi thường đau lòng nằm trên mức độ bình tĩnh kiềm chế của Tạ Quyên, lấy gậy ông đập lưng ông, làm cho Thẩm Dữ Tinh chật vật thôi học, hành vi này trong mắt mọi người đều là chuyện cười...

Mặt sau nội dung vở kịch, Thẩm Dữ Tinh bất kham, lúc bọn hắn lên đại học vẫn như trước nhảy nhót tưng bừng, cuối cùng vai chính công thụ liên thủ đem cậu phá sản, đem cậu đưa vào ngục.

Cậu ở bên trong vượt qua nửa cuối cuộc đời thê thảm, ăn không đủ no, bị các bạn tù khác đánh đập, cuối cùng bệnh chết ở trong.

Thẩm Dữ Tinh nghĩ tới kết cuộc của mình, một bên thầm mắng "Chính mình" không phải là người, một bên ngộ ra chân lý mà một thân mồ hôi lạnh.

Loại cảm giác ở trong ngục giam lạnh lẽo cực kỳ rõ ràng, liền đấm trên người phát sinh cảm giác đau chân thực, làm cho cậu nghĩ tới cả người phát run.

Không trách cậu trước đây hành sự não tàn, nguyên lai cậu là nhân vật phản diện ác độc trong sách!!

Thẩm Dữ Tinh từng coi mình sẽ có một tang lễ hoa hồng, lại không nghĩ rằng chính mình chết rồi ngay cả xác cũng không có để nhặt, thực sự là ô hô ai tai(1) .

Giấc mộng chân thực, mỗi một chi tiết nhỏ đều hoàn mỹ đối ứng với hiện thực Thẩm Dữ Tinh không thể tin tưởng đây là sự thật.

Nguyên nhân chính là như vậy, cậu mới không thể nào tiếp thu được.

Cậu nằm ở trên giường mười mấy phút, thẳng đến khi a di gõ cửa phòng cậu, nhắc nhở cậu thời gian đi học sắp đến rồi, cậu mời từ buồng tắm vọt vào, một bên trừng một bên nghĩ ta kế sách.

Như trong mộng mà thấy, cậu đối với vai chính thụ Tạ Quyển tiến hành bắt nạt vượt quá mức, khiến Tạ Quyển cực độ chán ghét cậu, mới đưa đến kết cục bi thảm.

Nhưng bây giờ cậu đã có ý thức của mình, khẳng định không thể ấn định đi theo nội dung vở kịch.

Đúng, cậu phải tự cứu lấy bản thân mình.

Đầu tiên, trước hướng Tạ Quyển dập đầu tạ lỗi.

Nghĩ như thế, đầu đột nhiên đau nhói, đau đến mức cậu nhe răng nhếch miệng, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu kêu rên.

Sau một lúc, cậu phẫn nộ bi thương

Có ý gì? Không cho phép tự cứu?

Thật vất vả một lúc mới không đau, Thẩm Dữ Tinh ôm đầu suy nghĩ, đại khái là không cho phép ý tứ OOC ( Out Of Character ) .

Dù sao đối với mỗi quyển sách mà nói, nhân vật OOC tuyệt đối không thể làm, nếu như làm ra không ít sự tình không phù hợp, cậu sẽ đau đầu khó chịu.

Vậy cậu nên làm gì, đi theo nội dung vở kịch sau đó chờ chết sao?

Thẩm Dữ Tình vô cùng lo lắng mà đi ra phòng tắm, đột nhiên nhớ tới giấc mộng cuối cùng cơ hồ có âm thanh đang nhắc nhở cậu.

[ Vì người song tính có điểm giống nhau là "Khi người khác nghiến răng lại không thể bắt hắn làm cái gì", cho nên ngươi chỉ cần trở thành người song tính hợp lệ, mỗi giờ mỗi khắc ghi nhớ người song tính, có thể ở tiểu thuyết mà sống sót ]

Thẩm Dữ Tinh: "..."

Người song tính, là ý tưởng đó à.

Thẩm Dữ Tinh như có điều suy nghĩ, vậy có phải hay không chỉ cần dựa theo nguyên tác có người bố trí tiếp tục tiến hành nội dung vở kịch, đồng thời đối với tất cả mọi người quái gở là có thể thoát khỏi kết cục tử vong.

Người bố trí rốt cuộc là dạng người gì?

Không tới ba giây, cậu đã bắt đầu suy nghĩ.

Vênh váo tự đắt, hung hăng càn quấy, mặt người dạ thú, chính là cậu.

"..." Thẩm Dữ Tinh lần thứ hai trầm mặc

Ăn điểm tâm không biết mùi vị xong, cậu ngồi lên xe đến trường học.

Cậu năm nay lớp 11, học ở trường có tiếng quý tộc trong thành phố, trung học Victoria.

Trước đây vẫn không cảm giác được, hiện tại Thẩm Dữ Tinh nghĩ như thế nào cảm giác cái tên kì quái này.

Đại khái bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết vì nam chính mà phục vụ, người ở toàn bộ thế giới này đều được bố trí, chỉ có Thẩm Dữ Tinh tỉnh táo.

Trung học Victoria nắm giữ các thầy cô ưu tú nhất cùng với thành tích dạy học cao nhất, một năm có tới sáu vị cao thủ, người bình thường đều phải chùn bước.

Trường học hằng năm sẽ đặc cách tuyển chọn học sinh thành tích ưu dị miễn giảm học phí, Tạ Quyển cũng bởi vì thành tích đứng đầu trung khảo toàn thành phố, mà bị trường tuyển chọn.

Thẩm Dữ Tinh rất thống khổ, bởi vì cậu nghĩ đến quấy rối Tạ Quyển kéo dài một năm rưỡi cực kỳ hung ác ức hϊếp, mà về sau cậu vẫn phải tiếp tục ức hϊếp hắn.

Đây là người sao? Quả thực không phải là người!

Cậu trước đây làm những chuyện kia, đều không phải người bình thường có thể làm ra.

Mắt thấy sắp tới trường học, Thẩm Dữ Tinh trong xe than một tiếng thật dài.

Phảng phất vì trốn tránh sự thật, cậu kêu tài xế chạy vòng quanh trường vào vòng.

Lúc xuống xe, Thẩm Dữ Tinh nghe thấy người đi đường bên cạnh nhỏ giọng mắng "Phi, thằng phá của"

Thẩm Dữ Tinh: "..."

Không hiểu ra sao bị mắng, cậu sờ mũi một cái, không cảm thấy sinh khí, đột nhiên có ý tưởng kì lạ loé lên.

Thẩm Dữ Tinh: " Xe lạp đế ( nguyên văn là mã toa lạp đế, có ai biết giúp mình với ) không phải là công cụ bình thường thay cho đi bộ sao, sẽ có người thật sự không mua nổi xe lạp đế chứ? Không thể nào!"

Người qua đường: "..."

Thẩm Dữ Tinh mang theo biểu tình có chút mơ hồ, nhìn qua như giải bày sự thật nhưng người này muốn nhào lên đánh cậu.

Người qua đường mặt đã đen như đít nồi nhưng lại không nói ra được lời phản bác nào.

Thẩm Dữ Tinh: Nguyên lai làm người song tính đơn giản như vậy!

Tìm tới lớp 11 của mình, trong phòng học lập tức hiện ra vài đầu tóc màu sắc rực rỡ.

Thẩm Dữ Tinh định thân nhìn lại, mới phát hiện mấy người này đều là tiểu đệ cậu thu trước đây.

Sử sụng Thái Húc Vi làm đầu têu mấy đàn em phía dưới từ trước đến giờ đối với lời nói của cậu như thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng từ trước đến nay cậu cùng gã bắt nạt Tạ Quyển, làm chuyện xấu không thể thiếu gã.

"Tinh ca, nghe nói anh ở trường học ghét quỷ nghèo, thực sự quá khốc rồi!"

"Đúng đấy, quỷ nghèo thực chán ghét, Tinh ca làm gương! Không hổ là Tinh ca!"

"Ai, nhưng đáng tiếc lớp ta cũng có quỷ nghèo, thực đảo loạn bầu không khí toàn bộ lớp!"

Thẩm Dữ Tinh mở miệng, trong đầu có thể tuôn ra vài chữ: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân dĩ quần phân (2)

Cậu bày làm một bộ biểu tình xem thường: "Ha, cái này để cho chúng mày sùng bái sao, nực cười!"

Bọn tiểu đệ sửng sốt một chút, phản ứng lại theo thường lệ thổi phồng cậu vài câu.

Thẩm Dữ Tình bị bọn họ nhiệt tình vây quanh vị trí ngồi của mình.

"Tình ca, một tháng chưa gặp, anh đẹp trai hơn hẳn."

"Mới đây có ra trò chơi mới, Tình ca anh có chơi không?"

"Có một học đệ muốn gặp Tinh ca. Tinh ca làm gì có thời gian gặp!"

Bề ngoài Thẩm Dữ Tinh nói chuyện cùng bọn họ, kỳ thực ánh mắt lại lặng lẽ tìm kiếm trong phòng học.

Tạ Quyển còn chưa đến.

Mấy tháng trước Tạ Quyển vì nguyên nhân trong nhà mà bỏ học, từ trong kí túc xa dời ra ngoài, mà tuần trước trở về tiếp tục học, không ở trong trường vì sớm đã không còn giường của hắn, cho nên hắn mỗi ngày không thể không vội thức sớm bắt xe, từ huyện thành nhỏ hẻo lánh tới trường học.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dữ Tinh lại muốn lạy Tạ Quyển.

Có ý thức của mình, cậu không còn là "Thẩm Dữ Tinh", bây giờ mục tiêu của cậu chỉ có một, đó chính là thoát khỏi sự trói buộc của thế giới.

Ngồi ở trong phòng học một lúc, tiếng chuông vừa vang bắt đầu, tối hôm qua Thẩm Dữ Tinh ngủ không ngon, lúc này có chút mệt rã rời, bởi vậy không chú ý tới bọn tiểu đệ ở trên cửa phòng học làm động tác nhỏ.

Âm thanh của bạn học đọc chậm rót tiến vào tai như bài hát ru con, lúc Thẩm Dữ Tinh sắp ngủ, rầm một tiếng, như có ai đó trong phòng học bị tạt nước.

Tiếng cười vang lớn làm cho cơn buồn ngủ của Thẩm Dữ Tinh bay đi, cậu nghe tiểu đệ gọi Thái Húc Văn - người cười lớn tiếng nhất, tâm lí cảm nhận được linh cảm không lành, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại.

Ngay cửa, một thân ảnh gầy gò cõng lấy ánh dáng, từ đầu đến chân bị dội nước, vạt áo đồng phục còn chảy nước, một bộ dáng đáng thương.

Ánh mắt Thẩm Dữ Tình rơi trên mặt của hắn.

Thiếu niên bị dội nước, tóc đen kề sát mặt tái nhợt, cằm thật nhọn mang theo một giọt nước, đôi mắt đen rũ xuống, mi mắt rung động khiến người khác không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì, ngược lại bên chân tay nắm chặt thành quyền như đang cực lực nhẫn nại.

Chủ mưu Thái Húc Văn nhìn có chút hả hê nói: "Ai nha, đây không phải là Tạ học bá sao, làm sao ướt thành như vậy, bên ngoài trời không có mưa đi? "

" Đúng a, cũng quá đáng thương."

" Hứng mưa cũng tốt, xông mùi nghèo trên người mày, tao ngửi cũng ói ra."

" Không phải chứ, tại sao tao có ngửi được mùi rượu, cha nó không phải lão nát rượu sao?"

Thẩm Dữ Tinh nhìn bọn họ một xướng một hoạ, giống hát khúc hí, trợn mắt hốc mồm nhìn.

Chỉ là một chút không chú ý, Tạ Quyển bị tạt nước?

Nhìn thấy chậu trên đất, Thẩm Dữ Tinh minh bạch, bọn họ đem chậu nước để trên cửa, đẩy ra sẽ rơi xuống thuận lợi rơi xuống người Tạ Quyển.

"Thẩm Dữ Tinh, cậu đừng có quá đáng!" Nữ lớp trưởng Nhậm Bội Bội thấy cảnh này, tức giận đứng lên thay Tạ Quyển giữ gìn lẽ phải: "Xin lỗi bạn Tạ đi"

Thẩm Dữ Tinh sững sờ, chuyện này không liên quan đến cậu a, đây cũng không phải là cậu chỉ huy.

Lời này nói ra khẳng định không có ai tin, trong mắt người khác cả bọn Thái Húc Văn cùng Thẩm Dữ Tinh cùng một nhóm, bọn họ làm thì Thẩm Dữ Tinh làm cũng không có khác nhau.

Thẩm Dữ Tinh thở dài, nút buộc trên đầu cậu lúc mấu chốt phải ra trận.

" Cậu đang dạy tôi làm việc sao, lớp trưởng?"

Trong nháy mắt Thẩm Dữ Tinh từ chỗ ngồi đứng lên, cảm giác không khí bốn phía dừng lại, tất cả mọi người nín hơi nhìn chăm chú vào cậu, chỉ có Tạ Quyển không có.

Nhậm Bội Bội tức đến sắc mặt đỏ chót, mà Thẩm Dữ Tinh tạm thời không đếm xỉa tới nàng.

Cậu không hề che giấu chút nào mà đánh giá Tạ Quyển, nhẹ nhàng sách một tiếng: " Không thể nào bạn Tạ, tao đây chỉ cùng mày đùa một chút thôi, mày hẳn không tức giận đi?"

Cậu dưới con mắt của mọi người đi tới chỗ Tạ Quyển, Tạ Quyển lúc này giương mắt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú cậu.

"Tụi tao không có ác ý, chỉ là mùa hè đến, cho mày tí mát mẻ dù sao nhà chúng tao đều có máy lạnh." Thẩm Dữ Tinh một tay cắm trong túi, nhìn vệt nước trên mặt đất: "Ôi chao, lần sao cho thêm tí đá đừng làm cho bạn Tạ say nắng, hắn còn phải làm cho lớp chúng ta có được vẻ vang đây."

Tạ Quyển buông xuống tay đang nắm chặt, mím môi, đôi mắt đen nhìn cậu, không có mở miệng, mảnh hắc trầm dưới đáy mắt không tiêu tan.

Thẩm Dữ Tinh ở trong lòng yên lặng nói trăm tiếng xin lỗi.

Cứu mạng a cậu không phải thật tâm!

Cậu chỉ muốn sống mà thôi! ! !

Thẩm Dữ Tinh nhìn mắt đen nhánh Tạ Quyển, nghĩ tới trong giấc mơ lúc cậu sắp chết, Tạ Quyển tới gặp cậu một lần.

Khi đó Tạ Quyển đã trở thành hoạ sĩ lớn của quốc tế, một bức tranh hơi một tí bán đấu giá hơn cả triệu bạc, trong mắt tất cả mọi người là thiên chi kiêu tử mà Thẩm Dữ Tình bất quá chỉ là tù nhân, nhà phá sản, không có ai chăm sóc đến cậu.

Tạ Quyển đến xem Thẩm Dữ Tinh, có thể nói là rất nể tình.

Cách một lớp kính, Thẩm Dữ Tinh khuôn mặt tiền tuỵ, cả người ốm nhom đối lập với Tạ Quyển quần áo chỉnh tề, dung mại tinh xảo cùng lúc này không khác nhau chút nào.

Hắn đến xem Thẩm Dữ Tinh, cái gì cũng chưa nói, hai người ngồi đối diện rất lâu, sau khi trở về Thẩm Dữ Tình bạo bệnh.

Trận bệnh này muốn mạng cậu, cậu cũng từ trong mộng tỉnh lại.

Nhớ lại trong giấc mơ, Thẩm Dữ Tinh cảm nhận được cảm giác rơi vào hầm băng lạnh.

Lúc này ánh mắt Tạ Quyển dùng loại nhìn người người chết nhìn cậu.

Băng lãnh, vô tình, lãnh đạm.

Phảng phất người trước mặt nói cái qq gì cũng không quan trọng, ở trong mắt hắn thế giới này căn bẳn không có đồ vặt đáng giá để hắn lưu tâm.

Tạ Quyển trầm mặc làm Thái Húc Văn rất khó chịu, hướng hắn nói: "Này, họ Tạ, Tinh ca chúng tao nói chuyện với mày đấy"

Edit có lời muốn nói:

(1) Ô hô ai tai: Hơn một ngàn bảy trăm năm trước đây, thừa tướng của nhà Hán ở đất Thục là Gia Cát Lượng đem quân đi dẹp cuộc phản loạn của Mạnh Hoạch là vua của một rợ phương Nam. Ông đã bảy lần bắt, bảy lần tha Mạnh Hoạch, cho nên cuối cùng đã làm cho Mạnh Hoạch tâm phục quy hàng. Sáu khi giành được thắng lợi Gia Cát Lượng đem quân trở về triều. Lúc qua sông Lư Thủy trên trời bỗng có mây đen kéo đến dày đặc, cuồng phong nổi lên, ông bèn hỏi những người dân địa phương và được biết rằng đó là hồn ma các binh sĩ của cả hai bên bị chết trong trận chiến đấu, vì họ oán hận phẫn nộ cho nên đã làm ra những chuyện như thế. Thổ dân nói với Gia Cát Lượng:

- Nếu làm theo đúng tục lệ đời xưa thì phải gϊếŧ đúng 49 người, dâng đầu lâu của họ lên tế thì mới làm cho các oan hồn này tan đi được.

Nhưng Gia Cát Lượng lại nghĩ rằng những người chết đi đã biến thành oan hồn thì không thể nào gϊếŧ thêm những người đang để làm nảy sinh thêm những oan hồn mới. Ông bèn nghĩ ra một cách là sai nhào bột nặn thành những hình đầu người, bên trong lại có nhân thịt bò, thịt dê làm ra một thứ gọi là mằn thẩu, và lấy đó làm đồ lễ. Sau đó Gia Cát Lượng đích thân mặc đạo phục, viết một bài văn tế và đến bờ sông Lư Thủy để tế oan hồn. Bài văn tế này có hai câu cuối cùng là:

Ô hô ai tai ! Phục duy thượng hưởng!

(Than ôi thương thay! Cúi mời hưởng thụ !)

Trong hai câu này thì "ô hô ai tai" là từ cảm thán dùng để nói lên nỗi đau lòng thương xót. Còn "phục duy thượng hưởng" là mời các linh hồn đến hưởng thụ những vật phẩm đem cúng. Hai câu này là cách thức cố định trong văn chương tế viếng đời xưa (gồm có các thể ai từ, tế văn, lời viếng). Nếu như chỉ là ai từ hay lời viếng mà không có vật phẩm đem cúng thì không dùng bốn chữ "phục duy thượng hưởng" (hay chỉ có hai chữ thượng hưởng). Tuy nhiên bốn chữ "ô hô ai tai" thì không thể nào thiếu được. Vì cái cách thức cố định này đã được sử dụng trong một thời gian rất dài, cho nên hễ nói tới là lập tức có liên hệ tới chuyện chết chóc và dần dà người ta đã mượn bốn chữ "ô hô ai tai" để thay cho ý chết hay mất mạng (với hàm ý khôi hài).

(2) Ngưu tầm ngưu mã tầm mã: là câu thành ngữ quen thuộc với hàm nghĩa "Vật dĩ quần phân", tức là trâu thì tìm đến với trâu, còn ngựa sẽ phải đến với ngựa. Hiểu đơn giản là loại nào thì tìm đến loại đó, cái gì nó cũng phải tương xứng với nhau mới được.

– Giải thích theo lối chiết tự: Ngưu là trâu, tầm là tìm, mã là ngựa.

– Nghĩa bóng: Những người có cùng chung sở thích, tính cách hay chí hướng thì thường dễ dàng kết bạn và tìm đến với nhau hơn.

*Lưu ý: Trên thực tế thì câu thành ngữ này còn mang ý nghĩa "lưỡng phân". Tức là vừa mang tính tích cực, vừa mang tính tiêu cực. Nhưng tại Việt Nam, "số đông" mọi người lại hiểu ý nghĩa của câu thành ngữ này theo hướng tiêu cực nhiều hơn. Tức là, những kẻ xấu sẽ tìm đến kẻ xấu khác để cùng giao du, tụ hợp. Cho nên bạn cần hết sức cẩn thận khi sử dụng nó.