Thi Vưu Vưu chậm rãi mở mắt ra, căn phòng trước mắt vừa xa lạ lại quen thuộc khiến cô phải cau mày, cô ngửa mặt lên trần nhà suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại được.
Trong kí ức của Thi Vưu Vưu, sau khi tham gia tang lễ của mẹ nuôi, cô đã rơi vào trạng thái hôn mê, trong 10 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu cô lại hiện ra rất nhiều kí ức ở một thế giới khác hơn 300 năm.
Thế giới đó tên là đại lục Huyền Pháp, một thời không đặc biệt- nơi mà sức mạnh tỷ lệ thuận với tuổi thọ, cô sinh ra trong gia tộc họ Thi nổi tiếng khắp Huyền môn, cha cô là một đại sư được vạn người kính ngưỡng.
Dưới sự huấn luyện của cha và gia tộc, Thi Vưu Vưu đã hoàn toàn tinh thông các loại kĩ năng như bắt quỷ, trừ tà, xem bói, vẽ bùa..., chỉ trong hơn 300 năm cô đã trở thành đại thiên sư, sắp sửa chuẩn bị tiếp nhận chức vị Thánh quốc sư.
Từ lúc sinh ra ở đại lục Huyền Pháp, Thi Vưu Vưu đã biết cô là một người xuyên việt, chỉ là kí ức về quá khứ đã ngày một mơ hồ, không còn bóng dáng, cô không thể nhớ bất cứ điều gì, cứ như tất cả bị khóa trong một cái hộp. Dù biết rõ bên trong có cái gì đó nhưng lại mở không ra, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ vờ như không thấy.
Bây giờ kí ức bỗng quay về, nhưng thật ra có một loại vui sướиɠ đột nhiên trở nên rõ ràng.
Nói đúng hơn thì cô đã xuyên về rồi.
Thi Vưu Vưu giơ tay lên, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn yếu ớt, không nhịn được khẽ rùng mình một cái, mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm.
Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, một cô gái với gương mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe bước vào.
Đằng sau cô ấy là một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn.
Lê Mộng Nhiễm thấy Thi Vưu Vưu đã tỉnh, nước mắt liền rơi xuống, người phụ nữ trung niên bên cạnh liền an ủi: “Đứa nhỏ này sao lại khóc rồi, người cũng đã đi xa, cháu phải học cách nhìn về phía trước.”
Sau này trong gia đình chỉ còn lại hai chị em cháu thôi, nhất định phải giúp đỡ bảo ban nhau mà sống.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Trần, mấy ngày nay cũng vất vả cho cô rồi.” Lê Mộng Nhiễm lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh với vẻ biết ơn.
Người này là người phụ trách của xã, nếu không có bà ấy giúp đỡ lo liệu trước sau thì hai cô gái 17 tuổi cũng không thể tổ chức tang lễ tươm tất được.
Chủ nhiệm Trần vỗ vỗ bả vai của Lê Mộng Nhiễm, nói lời thấm thía: “Cuộc sống sau khi chuyển đi có thể sẽ rất khó khăn, nhưng cũng may là còn có khoản bồi thường kia. Cháu có thành tích học tập tốt, không nên để việc học hành bị lỡ dở.”
Thi Vưu Vưu im lặng nghe cuộc trò chuyện của hai người, cô bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình, cả cô là Lê Mộng Nhiễm đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi và được mẹ nuôi nhặt về.
Trước kia gia cảnh của mẹ nuôi không tồi, trên người có không ít tiền tiết kiệm, nhưng mười mấy năm trôi qua chỉ có ra mà không có vào khiến chỗ tiền đó dần cạn kiệt.
Cũng may hai người con gái đều đã lớn, bà ấy cũng bắt đầu kinh doanh để kiếm tiền, nhưng cuối cùng lại mất do tai nạn xe vì quá lao lực, bởi vì hai bên đều sai, sau khi phối hợp điều tra bên còn lại đã đồng ý bồi thường 30 vạn cho hai chị em.
Họ đã chi 10 vạn cho lễ tang của mẹ nuôi, sau đó bàn bạc về việc chuyển ra khỏi ngôi nhà hiện tại vì tiền thuê nhà quá cao so với khả năng chi trả của hai chị em.
Nhưng trước khi chuyển nhà, Thi Vưu Vưu sẽ lấy trộm 20 vạn còn lại rồi bỏ trốn, sau đó lại sửa đổi họ tên và chuyển đến trường cấp ba Dương Ninh- nơi tụ tập rất nhiều phú nhị đại.
Sau đó Lê Mộng Nhiễm chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của giáo viên và bạn bè để sống tiếp, mãi cho đến khi nghỉ hè ra ngoài làm thêm rồi bị té xỉu đưa vào bệnh viện.
Mà người phụ nữ giàu có đem cô đến bệnh viện lại cảm thấy Lê Mộng Nhiễm rất thân thiết dù mới nhìn lần đầu, cuối cùng còn lén làm xét nghiệm ADN.
Kết quả giám định cho thấy hai người thực sự là mẹ con ruột, Lê Mộng Nhiễm thoắt cái đã biến thành con gái nhà giàu, sau đó chuyển đến trường cấp ba Dương Ninh.
Hiển nhiên là hai chị em gặp lại nhau ở trường, nhưng Lê Mộng Nhiễm vốn tốt bụng và bao dung, cô ấy lựa chọn tha thứ cho người đã từng tổn thương mình, sau đó lại mở ra bộ phim thần tượng học đường.
Thi Vưu Vưu: “...”
Khoan đã, chuyện này là sao?
Đây không phải là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mà cô đọc hàng ngày khi đi câu cá sao?
Khi Thi Vưu Vưu ở đại lục Huyền Pháp thường xem một ít sách trong lúc rảnh rỗi để gϊếŧ thời gian, trong số đó cô thích nhất là đọc truyện ngôn tình, dù sao thì cô đã nhìn thấy quá nhiều điều kì lạ cổ quái ở trong hiện thực rồi, tìm một chút câu chuyện tình yêu đẹp để an ủi tâm hồn cũng khá tốt.
=====≈=====
Editor: Chuyện là nhà t đang nhận làm thêm 1 truyện mới của Mặc Linh, tác giả của những bộ Xuyên nhanh nổi tiếng như Nam thần bùng cháy lên, Boss phản diện đột kích, Boss là nữ phụ... T để giới thiệu dưới đây, mn xem hợp thì vào ủng hộ t nhé 🥰
Truyện: Chào mừng đến với địa ngục của ta.
【Vô hạn lưu + Không CP】
【Chỉ cần to gan, trò chơi là nhà tôi】
Ngân Tô là một người số nhọ từ bé. Sau khi bị kéo vào trò chơi sinh tồn vô hạn cô bị nhốt trong phó bản đầu tiên.
Lúc Ngân Tô đi vào trò chơi, căn bản không có cái gọi là "người chơi" mà chỉ có quái. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc đánh quái, đánh quái và đánh quái.
Ban đầu Ngân Tô còn thận trọng đánh quái. Sau đó cô mệt mỏi bắt đầu đình công cùng ch.ế.t với quái. Tiếp đó cô cứ ch.ế.t hoài ch.ế.t mãi, ch.ế.t xong tỉnh dậy lại tiếp tục đánh quái.
Sau những chuỗi ngày luân hồi sống dở chết dở, rốt cuộc cô cũng được quay trở lại quá trình của trò chơi bình thường, được gặp những người chơi khác.
Ngân Tô mừng rơi nước mắt khi cuối cùng không phải đối mặt với mỗi mình đám quái nữa. Cô quyết định sẽ làm bạn tốt với đám quái, không đánh chúng nữa.
Mọi người nhìn Ngân Tô tiện tay bóp nát con quái: Đến tro cốt cũng không còn!
Sau đó trong trò chơi có thêm một quy tắc cấm kỵ: Tránh xa Ngân Tô ra, cô ta là đồ điên!