Tiệm tạp hóa của ông Hứa.
Hứa Thanh Linh đứng nhìn tiệm tạp hóa cũ nát trước mặt, nơi cô đã lớn lên từ nhỏ.
Cô thật sự không thể tưởng tượng rằng nơi này chính là điểm giao thoa giữa âm phủ và dương gian, và hiện tại cũng là trụ sở của Cục Xin Nghỉ Phong Đô lừng danh địa phủ, khiến hàng ngàn linh hồn quỷ ma phấn khích.
Càng khó tin hơn là người đã nuôi nấng cô – ông nội, lại không phải là người thường mà chính là một vị thần giáng trần trải qua kiếp nạn.
Điều khó tin nhất chính là cô – người mắc bệnh tim bẩm sinh và chỉ còn sống được ba ngày, theo như y học hiện đại, lại có thể sống khỏe mạnh, trường thọ đến trăm tuổi chỉ bằng cách nhận chức Cục trưởng Cục Xin Nghỉ này!
Nhưng dù sao, đây cũng là nơi cô đã lớn lên.
Hứa Thanh Linh kéo vali bước vào.
Bên trong tiệm rất tối.
Ông nội đã mất được một tháng, tiệm tạp hóa này không có người chăm sóc, kệ hàng cũ trên tầng một đã phủ đầy bụi.
Theo lời dặn trong lá thư, Hứa Thanh Linh bước tới bàn thờ, thắp ba nén nhang.
Sau đó, cô tìm thấy một nút đỏ được gắn trên tường, cạnh bức ảnh của ông.
Cô hít sâu, rồi ấn mạnh vào nút.
Ngay lập tức, ánh sáng đỏ chói lòa tỏa ra từ nút bấm, lan khắp toàn bộ tầng một.
Hứa Thanh Linh đứng giữa luồng sáng đỏ, vóc dáng mảnh mai của cô càng trở nên bí ẩn trong ánh sáng này. Chiếc váy đen cô mặc dường như hòa vào luồng sáng kỳ quái, khiến cô càng thêm huyền ảo.
Một lúc sau, Hứa Thanh Linh cảm thấy cơn đau tim vốn luôn âm ỉ trong ngực cô dường như đã dịu đi.
Ánh nắng chiếu vào tầng một cũng biến mất, nhưng không gian lại không tối đen, mà như chìm trong một luồng sáng kỳ lạ với sắc đỏ và đen đan xen.
Căn phòng trống trải bất chợt xuất hiện một chiếc bàn dài bằng gỗ đàn hương, trên đó có đặt một chiếc máy tính. Ở bức tường phía sau còn treo một màn chiếu hiện đại.
Sự kết hợp giữa hiện đại và cổ xưa này lẽ ra phải rất lạ lùng, nhưng không hiểu sao lại rất hài hòa.
Ánh mắt của Hứa Thanh Linh hướng lên trần nhà.
Cô thấy dưới xà nhà, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tấm biển đỏ.
Trên đó có năm chữ lớn màu đen: "Cục Xin Nghỉ Phong Đô", tỏa ra ánh sáng bí ẩn và kỳ dị.
Lúc này, chiếc nhẫn hoa bỉ ngạn trên ngón giữa tay phải của Hứa Thanh Linh cũng phát ra ánh sáng đỏ, dường như có thứ gì đó đang xuất hiện từ trong chiếc nhẫn.
Khi ánh sáng tan đi, một cô bé xinh đẹp khoảng mười lăm tuổi, mặc váy đỏ, xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Linh.
Thấy cô, mắt cô bé sáng lên, sau đó cúi chào: "Sa Sa chào Cục trưởng."
Hứa Thanh Linh khẽ gật đầu, không ngạc nhiên về sự xuất hiện của Sa Sa.
Cô nhìn mọi thứ trước mắt, không khỏi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong tháng qua.
Một tháng trước, ông nội – người đã nhặt cô về nuôi dưỡng từ lúc còn nhỏ, qua đời. Hứa Thanh Linh từ Đại học Kinh Thị vội vã trở về để lo hậu sự.
Ông nội để lại cho cô một bức thư, tiệm tạp hóa này, và một chiếc nhẫn kỳ lạ.
Trên phong thư ghi rõ: Chỉ mở khi Hứa Thanh Linh cận kề cái chết.
Cô luôn ghi nhớ lời dặn của ông, và khi bệnh viện cho biết cô chỉ còn ba ngày để sống, cô đã mở bức thư.
Đồng thời, cô cũng mở ra cánh cửa đến một thế giới mới...
Trong thư, ông nội viết rằng ông là một vị thần giáng trần trải qua kiếp nạn, và nay đã hoàn thành nhiệm vụ và rời đi.
Điều duy nhất ông còn lo lắng là đứa cháu gái mang bệnh tim bẩm sinh, cơ thể yếu ớt và thiếu thốn tình cảm, du͙© vọиɠ.
Ông nội tính toán rằng Hứa Thanh Linh không thể sống lâu, nhưng đúng lúc địa phủ vừa thành lập Cục Xin Nghỉ Phong Đô, nên ông đã "đi cửa sau" xin cho cô vị trí Cục trưởng.
Chỉ cần cô nhận chức, cô sẽ không còn là người phàm nữa, thuộc về địa phủ, và tự nhiên có thể sống trường thọ.
Tuy nhiên, cô vẫn sẽ mắc bệnh.