Giang Diên nói: “Ngũ ca này của ngươi vừa thấy liền biết bụng đầy ý xấu, ngươi cẩn thận chút, hắn có khi nào trở về trước làm chuyện gì đó?”
Tiêu Miên đương nhiên biết Tiêu Chương không phải là người tốt, hắn đã từng không ít lần khi dễ mình. Nhưng hiện tại, thực lực của hắn không còn yếu, lần này về bổn gia chỉ là để cho những kẻ đã từng coi thường mình thấy được, hắn không còn là kẻ không có linh lực năm xưa. Quan trọng nhất là tìm được phương pháp tiến vào Thượng Tầng Đại lục, thậm chí là tìm được cách đến Thương Hoằng phái.
Sau khi đi được một đoạn đường nữa, họ mới đến cửa lớn của đại trạch Tiêu gia.
Tiêu gia mặc dù không có danh khí trên đại lục, nhưng ở Tề quốc vẫn có chút tiếng tăm. Cửa lớn xây dựng đồ sộ, hai gã hộ vệ đứng gác không nhận ra Tiêu Miên, mà khi Tiêu Miên đến gần cửa lớn, hai gã hộ vệ đã quát lớn: “Ngươi là kẻ nào? Thấy rõ đây là cửa chính Tiêu gia, không thể tùy tiện vào!”
Nhìn cách ăn mặc giống như mấy bà con nghèo dòng bên, suốt ngày chỉ nghĩ cách nào vào được Bổn gia, mà chẳng tự hỏi thân phận cùng thực lực của mình có xứng hay không?
Bọn họ ở bổn gia làm hộ vệ, đều là những người được tuyển chọn tỉ mỉ, mưa dầm thấm lâu học được phần nào kiêu ngạo.(Dùng chữ "học" với "Kiêu ngạo" cho đủ châm biếm)
“Ta là Tiêu Miên.” Tiêu Miên lấy ra văn điệp.
“Tiêu Miên?” Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Miên đó họ biết, chính là lão cửu, phế vật thiếu gia, nhưng không phải đã bị trục xuất khỏi Đế đô sao? Đây là điều mà mọi người trong Tiêu gia đều biết rõ.
Nhận văn điệp, xăm xoi một lúc lâu vẫn không thấy dấu hiệu hàng giả nào, hai người này nhỏ giọng nói: “Gia chủ hôm nay không có mặt, có nên cho hắn vào không?”
“Nếu ra ngoài rồi gặp rắc rối, ta e rằng không gánh nổi.”
“Hôm nay không phải là ngày dòng bên đều đến để kiểm tra linh lực sao? Hay cho hắn vào từ cửa phụ?”
“Cũng được, dù sao hắn chỉ là phế vật không có linh lực.”
Hai người bàn bạc xong liền quyết định: “Cửa chính chỉ dành cho bậc tôn quý, còn xin Cửu thiếu gia hãy vào từ cửa phụ.”
Tiêu Miên cũng không bất ngờ với kết quả này, thu hồi văn điệp, cảm tạ hai gã thị vệ cho có lệ, rồi đi về phía cửa phụ. Đại trạch này thật sự lớn, từ cửa chính đến cửa phụ, phải đi bộ mất gần nửa canh giờ.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, nhưng dọc đường vẫn có những ngọn đèn dầu le lói, càng đến gần cửa phụ thì người càng đông. Tiêu Miên cẩn trọng nhớ lại, hình như hôm nay hình như là ngày hằng năm gia tộc tổ chức kiểm tra linh lực cho những con cháu vừa tròn mười sáu.
Kiểm tra linh lực, Bảo Khí sẽ tỏa ra ánh sáng theo mức độ, để thể hiện sức mạnh linh lực của người đang thử nghiệm. Nếu là người có linh lực cường thịnh bẩm sinh, bổn gia sẽ lập tức giữ lại để bồi dưỡng, còn những người ở dòng bên mong cũng không được.
Kiểm tra linh lực thường diễn ra vào buổi tối để nhận biết ánh sáng dễ hơn, giờ trời mới chớm tối, thí nghiệm vẫn chưa bắt đầu. Giang Diên nhìn qua, thấy bất luận là hài tử đến kiểm tra hay những người lớn đi cùng, đều mang nét mặt khẩn trương, giống như học sinh và phụ huynh trong ngày thi đại học ở kiếp trước.
Tiêu Miên xếp hàng cùng bọn họ, sau một lúc đến lượt hắn, khi người phụ trách đăng ký nhận văn điệp đang chuẩn bị đặt bút ký xuống, “Tiêu Miên, phụ thân Tiêu Thành, trực hệ đứng hàng thứ chín……”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Miên: “Cửu thiếu gia?”
Khi người đăng kí nói ra câu này, trong nháy mắt không đêm nổi có bao nhiêu người đưa mắt về phía Tiêu Miên.
“Cửu thiếu gia?”
“Có phải là cái người bị trục xuất không?”
“Sao người này lại trở lại vậy? Chẳng lẽ là lại trở về kiểm tra linh lực một lần nữa?”
Xung quanh trở nên ầm ĩ, tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, mọi người đều bước ra, tỏ vẻ muốn nhìn cho rõ người trong truyền thuyết—kẻ không có một tia linh lực, lại bị trục xuất khỏi bổn gia, phế vật trong phế vật. Những kẻ đứng ở phía sau, không hay biết chuyện gì đã xảy ra, cũng nháo nhào muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Mấy năm qua, mặc dù Tiêu Miên sống ở Bắc Thành, nhưng tin tức về hắn tại Đế đô vẫn không ngừng lan truyền. Phần lớn đều do phụ mẫu trong gia tộc thêu dệt, biến hắn thành nhân vật phản diện trong lúc giáo dục con cái : “Con có biết Tiêu Miên không? Gia gia hắn là gia chủ, phụ thân năm xưa cũng là thiên tài, thế mà hắn lại chẳng có một chút linh lực nào. Dù là trực hệ, thì có nghĩa lý gì? Cuối cùng cũng bị trục xuất. Nếu con không chăm chỉ tu luyện, thì làm sao chiến thắng người khác tiến vào bổn gia?”
Nhiều người còn cho rằng Tiêu Miên đã chết, hoặc đói chết, hoặc bị người khác bắt nạt, hay bị linh thú cắn chết. Tóm lại, không mấy ai nghĩ rằng hắn có thể quay trở về Đế đô.