Chương 29: Lần đầu gặp Linh thú mạnh như vậy -2

Con trai thủ lĩnh tức giận nói: “Phụ thân! Con không muốn nhịn nữa!”

A Đồ Lư giương giọng nói: “Các ngươi đang thì thì thầm thầm cái gì đấy, suy xét xong chưa?”

Mấy người khác ở Hà Than bộ lạc người cười nói: “Chắc đang nghĩ các chạy trốn như thế nào đây! Ha ha ha!!.”

“Ha ha ha chạy như thế nào được? Chạy vào miệng Báo thú sao?”

Người ở Cao Sơn bộ lạc không nói lời nào, đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn bọn họ, ngay lúc A Đồ Lư muốn nói gì đó, một hán tử giương giọng lên: “Tiêu đại nhân tới rồi kìa! ”

Người của Cao Sơn bộ lạc trong nháy mắt bốc cháy lên hy vọng, mà người của Hà Than bộ lạc cũng chuyển ánh mắt đến người đang đi tới đây.

Một thiếu niên mặc áo bông màu đen, thân hình cao lớn, cất bước tiến tới. Theo sau hắn là một con Hổ Thú to lớn, uy phong lẫm liệt. Như thể hôm nay hắn mới chính là nhân vật chính.

Dù rằng Cao Sơn bộ lạc đã sớm biết Ngự Thú Sư có khả năng thuần phục Hổ Thú, nhưng khi đối diện với Hổ thú khổng lồ này, sức mạnh của nó khiến cho những người của Hà Than bộ lạc không khỏi run sợ.

“Đừng sợ, chúng ta còn có Báo Thú bên cạnh. Hơn nữa, Hổ Thú này đã bị thương, chỉ mới thuần phục hôm qua mà thôi, chẳng có gì phải lo ngại,” A Đồ Lư trấn an mọi người.

Báo Thú quan sát Hổ Thú, phát ra một tiếng hừ khinh miệt từ trong mũi. Hổ thú trước mắt này rõ ràng là linh thú hoang dã, chưa qua tu luyện, chắc chắn không phải là đối thủ của nó.

“Tiêu đại nhân!” Những người trong Cao Sơn bộ lạc vui mừng hô lên, “Ngự Thú Sư của chúng ta đã đến, các ngươi khôn hồn thì mau chạy đi!”

“Hừm, ngươi chính là vị Ngự Thú Sư mà Cao Sơn bộ lạc mời đến? Tuổi còn trẻ như vậy? Chẳng lẽ chỉ nhờ chút da lông đã dám ra đây giả danh lừa bịp?” A Đồ Lư trừng mắt, không thể tin vào mắt mình. Tiểu tử này chắc chưa tròn hai mươi, làm sao có thể là Ngự Thú Sư? Nếu thật sự lợi hại như vậy, ắt hẳn đã nổi danh khắp đại lục, nếu thật sự như vậy sao lại đến nơi này?

Tiêu Miên không để tâm đến lời nói của hắn, ánh mắt dán chặt vào Báo Thú. Hắn nhớ lời Giang Diên nói, rằng nó có thực lực cấp hai mươi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một linh thú cấp cao như vậy, và còn là linh thú đã được Ngự Thú Sư thuần hóa. Điều này khơi dậy khát khao trong hắn, muốn biết mình có thể thuần hóa linh thú cấp nào.

Báo Thú cũng nhìn thẳng vào Tiêu Miên, cảm nhận được một sức mạnh áp chế từ huyết mạch của đối phương. Đây chính là áp lực huyết mạch. Khi thấy Hổ Thú, nó không hề cảm thấy gì, vì dù huyết mạch của Hổ Thú có mạnh hơn một chút, nhưng cấp bậc của nó quá thấp, không đáng để nó lưu tâm. Còn con người trước mắt, sao lại có thể áp chế nó bằng huyết mạch?

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Báo Thú. Nó cảm nhận huyết mạch này như một thứ áp đảo, thậm chí còn mạnh hơn huyết mạch khác mà nó từng gặp, khiến ai nấy đều phải thần phục. Nhưng đây cũng là một huyết mạch xa lạ, chưa từng gặp trong rừng rậm.

Khác với Hổ Thú, Báo Thú đã từng đi theo Vương Khả ra Bắc vào Nam, biết linh thú tu luyện đến một trình độ nhất định có thể hóa thành hình người. Không lẽ tiểu tử này chính là một linh thú cường đại?

Tuy nhiên, khi nó cẩn thận cảm nhận, thực lực của con người này dường như không mấy mạnh mẽ. Ngoài áp lực huyết mạch ra, nó không thấy được sức mạnh tu vi cao thâm của con người này. Chính vì vậy, huyết mạch áp chế cũng không quá mạnh, nên nó vẫn có thể bình tĩnh đứng trước mặt tiểu tử này, chứ không phải quỳ phục.

Một người một thú cứ như vậy đối diện, những người khá bên cạnhc không dám lên tiếng. Tiêu Miên nhớ lại những khẩu quyết ngự thú mà Giang Diên đã dạy, bắt đầu niệm và đồng thời kết ấn, rót linh lực vào tay, sau đó tiến tới gần đầu Báo Thú.

Báo Thú đã đạt thực lực cấp hai mươi, không thèm để Tiêu Miên vào mắt. Dù huyết mạch áp chế khiến nó có phần hành động chậm chạp, nhưng nó vẫn kiên cường đứng vững. Tiêu Miên vẫn hiểu mình chưa có khả năng thuần phục Báo Thú, nhưng hắn còn có Hổ Thú bên cạnh. Nghĩ đến đây, hắn khẽ ra lệnh. Nhờ vào mối liên hệ giữa Ngự Thú Sư và linh thú, Hổ Thú lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, cất tiếng rống vang dội.

Âm thanh này khiến người của Hà Than bộ lạc hồn phi phách tán, hoảng hốt chạy trốn. Báo Thú nhận ra rằng trong tình cảnh này, dù có thắng thì cũng chẳng được lợi gì. Cắn răng một cái, nó quay đầu tháo chạy. Thấy Báo Thú bỏ đi, những người còn lại đâu dám lưu lại, chỉ biết lăn lộn chạy không kịp thì bò theo phía sau. Dù bị thương tích đầy mình, người của Cao Sơn bộ lạc cũng không còn ý định đuổi theo.

“Các ngươi, các ngươi hãy chờ đó! Ngự Thú Sư của chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Giọng A Đồ Lư vọng lại từ xa, hắn vẫn tin rằng số đông sẽ dễ dàng bắt nạt số ít, nhất là khi Ngự Thú Sư không có mặt ở đây, nếu không hắn sẽ không để Cao Sơn bộ lạc chiếm lợi.