Chương 28: Lần đầu gặp Linh thú mạnh như vậy -1

Trong đêm tối, A Liệt là người của Hà Than bộ lạc trà trộn vào Cao Sơn bộ lạc, nhanh chóng bẩm báo về sự xuất hiện của Tiêu Miên cho tộc của mình. Hà Than bộ lạc có một Ngự Thú Sư cấp hai mươi, ở Hạ Tầng Đi Lục tính cũng được tính vào cấp trung đẳng, mặt ngoài hắn đến để giúp Hà Than bộ lạc thâu tóm Cao Sơn bộ lạc, nhưng thực ra lại mang chủ ý thâu tóm cả hai bộ lạc này vào túi.

Ngự Thú Sư này tên là Vương Khả, vốn có danh tiếng trên đại lục, nhưng do sơ suất mà gây thù chuốc oán với cao nhân. Không còn cách nào, hắn ta đành lẩn trốn vào rừng sâu, sau nửa tháng lang thang, hắn đã phát hiện ra hai bộ lạc này. Bên ngoài hắn muốn giúp một bộ lạc nuốt trọn bộ lạc còn lại, bằng sức mạnh ngự thú của mình, khiến hai bộ lạc này phải quy phục, để rồi hắn có thể ung dung tự phong mình thành hoàng đế ở đây.

Chưa kịp thực hiện kế hoạch, hắn hay tin Cao Sơn bộ lạc cũng đã mời một Ngự Thú Sư, và đặc biệt, người này có khả năng thuần phục Hổ thú. Hắn ta còn nghe nói Ngự Thú Sư ấy tương đương với Linh Sư cấp mười lăm , khiến Vương Khả lo ngại. Người này mạnh mẽ như vậy, có lẽ cũng mang trong mình ý đồ giống hắn?

Dẫu sao, Vương Khả vẫn tự tin rằng sớm muộn gì hai bộ lạc ấy cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Ai dám cản đường hắn, sẽ phải trả giá đắt.

Sáng sớm hôm nay, hắn phái một nhóm người dẫn theo Báo thú mà hắn đã thuần hóa từ lâu, Báo thú này đã đạt cấp hai mươi, nhằm thử thách thực lực của Ngự Thú Sư bên Cao Sơn bộ lạc. Hắn không tin rằng đối phương có thể mạnh đến mức vượt qua cả danh tiếng của hắn trong giới ngự thú.

Tiêu Miên dẫn theo Hổ Thú, vội vàng bước tới ngọn núi đã được báo trước. Chỉ thấy trước mắt, hai bên đang đối diện với nhau, tình thế căng thẳng, nhìn tình hình này Cao Sơn bộ lạc rõ ràng rơi vào thế bất lợi. Khuôn mặt mọi người bầm dập, cánh tay nhuốm đầy máu tươi, thương tích thì không thể nào nhìn rõ.

Thủ lĩnh cùng đại nhi tử và A Sắt Lâm đứng ở phía trước, mỗi người đều có vũ khí trong tay. Nhưng hầu hết chỉ là gậy săn bắn bình thường và cung tiễn, hầu hết đều là vũ khí dành cho cận chiến. Ngược lại, Hà Than bộ lạc lại trang bị vũ khí sắc bén, trường đao lấp lánh, đặc biệt bên cạnh còn có một con Báo Thú to lớn, khí thế áp đảo.

Ở nơi rừng núi bao la này sao lại trùng hợp gặp Hà Than bộ lạc, mà họ chỉ phái vài người đến? Dù rằng những kẻ này không thể đối đầu với Báo Thú, nhưng ở đây này gần bộ lạc họ, viện binh có thể đến nhanh chóng, rõ ràng là đây điều đáng lo.

“Các ngươi hôm nay tới đây để làm gì?” A Sắt Lâm xinh đẹp trong y phục trắng bó sát, cổ áo lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn bám bụi, nhưng đôi mắt to vẫn sáng rực.

Thủ lĩnh lắc đầu, không thể chỉ trông cậy vào Tiêu Miên. Hiện tại chưa rõ Tiêu Miên có đủ mạnh để đối đầu với Ngự Thú Sư của Hà Than bộ lạc hay không. Nếu Tiêu Miên không đủ sức, liệu bộ lạc của bọn họ có bị bỏ rơi?

“A Đồ Lư, hai bộ lạc ta đã tồn tại trong rừng này hàng trăm năm, trước đây nước giếng không phạm nước sông. Nhưng gần đây, các ngươi liên tục ăn cắp đồ vật của chúng ta, giờ lại dám xông vào lãnh địa, gây thương tổn cho người của ta. Các ngươi có thấy quá đáng hay không?” Thủ lĩnh trầm giọng nói.

A Đồ Lư, con rể của thủ lĩnh Hà Than bộ lạc với khí thế ngạo mạn, đứng chống nạnh, đáp: “Có câu linh thú tranh giành địa bàn, kẻ thắng ở lại, thua thì cút ra ngoài. Các ngươi đã bá chiếm hẻm núi này nhiều năm, nơi này khí hậu và đất đai tươi tốt cùng con mồi dồi dào, sao bọn ta có thể bỏ qua? Nếu các ngươi thắng, chúng ta sẽ rời đi; nếu không, hãy tự giác biết đường nhường lãnh địa cho chúng ta.”

Thủ lĩnh một bên quan sát tình hình, kéo dài thời gian, hỏi: “Các ngươi tự tin như vậy có thể thắng chúng ta sao?”

Nhi tử của hắn dường như hiểu ý cha nên tiếp lời: “Cao Sơn bộ lạc chúng ta không dễ chọc đâu!”

“Nhìn đây!” A Đồ Lư chỉ vào con Báo Thú bên cạnh, vẻ tự mãn: “Đây chính là tọa kỵ của Ngự Thú Sư ở bộ lạc chúng ta, các ngươi không đủ để nó tắc kẽ răng.”

Báo Thú vốn ngứa mắt tới con người đang khoa tay múa chân trước mặt nó, gầm lên một tiếng khiến A Đồ Lư hoảng hốt thu tay về.

“Các ngươi có thể tự rời đi, hoặc sẽ chết dưới nanh vuốt của linh thú. Tùy ý mà chọn, à đúng rồi, tiểu mỹ nhân à, ta không muốn mỹ nhân phải chết, khà khà, ta sẽ nàng về hầu hạ cho ta.” Hắn cười tung ra mị nhãn với A Sắt Lâm, lộ ra hàm răng vàng khè khiến A Sắt Lâm ghê tởm đến nhíu mày đau đầu.

“Ngươi!” Con trai thủ lĩnh thấy muội muội bị đùa giỡn, nhịn không được muốn tiến lên, thủ lĩnh giữ chặt hắn, thì thầm với hắn: “Đừng xúc động, cẩn thận.”