Khi hắn chuốc thuốc mê A Sắt Lâm định làm điều bậy bạ, Tiêu Miên xuất hiện, cứu A Sắt Lâm và giúp Cao Sơn bộ lạc cưỡng chế di dời xâm lấn, từ đó A Sắt Lâm quyết tâm rời bỏ bộ lạc, theo Tiêu Miên lưu lạc, mặc dù lúc ấy Tiêu Miên vẫn chưa có ý tưởng gì với nàng, nhưng sau này lại trở thành tri kỉ của nhau.
Tiêu Miên vội vàng nói: “Làm phiền.”
A Sắt Lâm an bài xong liền rời đi, chỉ để lại A Liệt canh giữ bên ngoài lều.
Hắn ở trong rừng này hai tháng đều phải ngủ ngoài trời, không lưu lại qua đêm ở thôn nhỏ nào, chỉ thay đổi nơi chốn, bên ngoài băng tuyết, không có nơi nào để tắm rửa.
Trên đường, hắn đi vệ sinh hay làm gì đó Giang Diên đều nhắm mắt tu luyện, thật không gặp phải cảnh tắm rửa.
Tiêu Miên cũng có chút xấu hổ, nhưng trên người hắn thực sự dơ bẩn, không tắm không được, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, ngài…”
Giang Diên quyết đoán: “Ta sẽ không nhìn, ngươi yên tâm.”
Tiêu Miên tất nhiên tin tưởng, hắn cảm thấy khí linh tuy có ý thức, nhưng chẳng phải là con người, mặc dù thanh âm tiền bối là nữ nhân, nhưng khí linh hẳn không phân biệt nam nữ, nghĩ như vậy, trong lòng hắn thả lỏng hơn, nhưng không biết là lều này quá kín gió hay nước ấm quá nhiệt, hắn cởϊ qυầи áo khi vẫn cảm thấy mặt nóng bừng, cả người đều bắt đầu nóng lên.
Cởi bỏ quần áo, chỉ để lại cái đế, đem diện mạo rửa sạch, râu trên mặt thì dùng dao nhỏ cạo, rồi sau đó lại tắm rửa.
Ngâm mình trong hơi nước ấm, hắn một bên cầm khăn lau thân thể, một bên lại nhắm mắt cảm nhận sự dễ chịu hiếm có. Chốc lát, hắn nghe thấy tiếng bước chân và âm thanh vén mành, rồi một bóng người thấp bé, lưng còng, đầu cúi xuống tiến vào.
Tiêu Miên không quen với việc để mình lộ ra thân thể trước mặt người lạ, liền nhẹ giọng hỏi: “A Liệt? Ngươi có việc gì sao?”
A Liệt, với giọng nói khàn khàn, đáp: “Đại nhân, nô tới đây để xoa bóp cho ngài.”
Hắn vừa định đưa tay lấy khăn trong thau tắm, nhưng Tiêu Miên đã nhanh nhẹn cầm lấy trước.
“Không cần đâu, ta không quen để người khác hỗ trợ.” Tiêu Miên cảm thấy A Liệt có chút kỳ quái, lời nói cũng rụt rè, âm thanh trầm thấp.
A Liệt không cưỡng cầu, chỉ đứng lặng bên cạnh, chủ động hỏi: “Đại nhân, ngài có phải là Ngự Thú Sư không?”
Giang Diên biết rõ sự thật về người này, nhắc nhở: “Người này không thích hợp.”
Tiêu Miên cũng không phải kẻ ngốc, chỉ khẽ nói: “Đó chỉ là cấp bậc nhập môn thôi. Ngươi có thể ra ngoài chờ được không? Ta sắp mặc xong quần áo roiof.”
A Liệt vẫn đứng im, tiếp tục hỏi: “Vậy đại nhân có định ở lại bộ lạc chúng ta không?”
Tiêu Miên nghe vậy, nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy, lại không biết tại sao một nô ɭệ lại có thể hỏi điều này.
“Không.” Hắn khẳng định.
A Liệt buông mắt, ánh sáng trong mắt thoáng chốc chùng xuống: “Vậy, nô tài sẽ ở bên ngoài chờ ngài.”
Hắn cúi người, như thể bày tỏ sự tôn kính mà lùi ra ngoài. Tiêu Miên thì thầm: “Người này thật kỳ quái.”
Giang Diên đáp: “Rất kỳ quái, ngươi hãy cẩn thận.”
Nàng không chỉ ra thẳng, bởi vì Tiêu Miên cần trải qua những điều này để trưởng thành, hơn nữa trên người hắn có khí thế nam chủ, nàng cũng không lo lắng điều gì.
Tắm rửa xong, mặc xong quần áo, hắn theo A Liệt vào nhà ăn. Đây là gian giữa lớn nhất trong năm gian đá, giữa phòng bày một bàn lớn, thức ăn nóng hổi được dọn ra, thủ lĩnh cùng gia đình đang đứng ngoài chờ đón.
“Tiêu đại nhân, xin mời vào, vừa lúc dùng bữa.” Thủ lĩnh ra hiệu mời.
Tiêu Miên có phần bất ngờ, bị bao quanh ngồi ở giữa, thủ lĩnh và con trai ngồi bên cạnh, còn A Sắt Lâm và các nữ nhân khác đứng bên cạnh chia thức ăn.
Trong bộ lạc, tư tưởng nam tôn nữ ti là rất nghiêm ngặt.
A Sắt Lâm đứng sau Tiêu Miên, hơi cúi người cẩn thận đưa thịt nướng đặc sản của bộ lạc tới mâm hắn, rồi dùng dao nhỏ cắt ra, lại đem một đĩa gia vị để bên cạnh nói: “Đây là thịt lộc nướng, ngài thử xem.”
Tiêu Miên chưa bao giờ hưởng thụ đãi ngộ như vậy, cả người bối rối không biết để tay chân đâu, ngập ngừng nói: “Đa tạ, ta không cần người…… À mà, nếu không thì cô nương cũng đi ăn cơm trước đi?”
Thủ lĩnh cùng con trai đã quen với việc được thê nhi hầu hạ, vừa ăn vừa nói: “Tiêu đại nhân không cần khách khí, thực ra lần này ngài đến bộ lạc chúng ta, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn, chúng ta còn có việc cầu xin ngài giúp đỡ.”
Họ từ trước đến nay luôn thẳng thắn, không lòng vòng, ngay lập tức nói ra.
Tiêu Miên nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm, có yêu cầu thì tốt hơn, bằng không chỉ ăn không uống hắn sẽ không yên lòng.
“Thủ lĩnh đại nhân, xin cứ nói, ta nhất định tận lực hỗ trợ.”
Thủ lĩnh nghe vậy buông đũa, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng: “Ta muốn thỉnh cầu ngài ngự thú giúp chúng ta.”