Ông nội Hứa an ủi cô: “ Ông bà sắp về rồi, con cùng Liên Thanh học tập cho tốt.”
Ông Hứa giành cả tuổi trẻ để làm việc, mãi đến khi về già vào mấy năm trước ông mới hoàn toàn về hưu, giao công ty cho con gái. Tuổi già chỉ thích mang theo vợ du lịch toàn cầu, vui vẻ vô cùng.
Hứa Khinh Khinh méo miệng, làm nũng nói: “Con không sao, con cũng muốn đi chơi cùng ông bà.” Nhìn ông nội cười vui vẻ như vậy, chắc chắn chơi rất vui, vui đến quên cả về nhà.
Cô đi ra ngoài du lịch, có thể không cần ở cạnh Tạ Liên Thanh. Yêu xa dễ chia tay nhất, cô chạy ra ngoài yêu xa với Tạ Liên Thanh mấy tháng, không khéo cô và anh chia tay luôn.
Ông nội Hứa lắc đầu: “Này sao được. Con phải ở nhà chăm chỉ học tập, kết quả thi lần này thế nào, có điểm chưa? Nghỉ cũng không thể lơ là học tập, tiếng anh cấp bốn của con……”
Trong Hứa gia, những người khác đều nuông chiều Hứa Khinh Khinh, không có bất kỳ yêu cầu gì với cô, chỉ có ông nội Hứa vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, muốn bồi dưỡng cô thành một nhân tài. Nề hà khi còn nhỏ Hứa Khinh Khinh không thích học tập, vừa lười vừa ngốc còn không chịu được khổ, đã thế bà Hứa còn ngăn cản sự giáo dục của ông, dần dần ông cũng hết hy vọng, để Hứa Khinh Khinh tự do phát triển.
Dù sao thân thể ông vẫn còn rất dẻo dai, xem qua còn có thể sống lâu hai ba mươi năm, cho nên Hứa Khinh Khinh cũng có thể không cần kế thừa công ty. Vẫn còn có cháu ngoại đâu, nếu vẫn không được, cùng lắm thì thuê giám đốc về quản lý.
Ai ngờ khi ông đã buông bỏ suy nghĩ, Hứa Khinh Khinh thế mà bùng nổ thực lực thi đậu đại học A trong top 5 cả nước!!
Ông nội Hứa vừa mừng vừa sợ, vốn thiên vị cháu gái, ông lập tức nhận định cháu gái mình là một thiên tài ! Những tiếc nuối ngày xưa trỗi dậy lại, hiện tại cho dù nằm mơ ông cũng muốn dạy dỗ cháu gái thành người nối nghiệp công ty, lặp đi lặp lại học tập học tập học tập cả ngày.
“Kết quả cuối kỳ vẫn chưa có ạ.” Hứa Khinh Khinh vừa nghe thấy từ học tập liền đau đầu .
Thấy ông nội Hứa lại muốn nói gì, cô chớp mắt, hỏi: “Bà nội đâu ạ? Bà đang làm cái gì ạ?”
Ông nội Hứa xua xua tay: “Bà nội con đang xem một con ngựa con.”
Hứa Khinh Khinh tức khắc có hứng thú: “ Bà nội muốn mua ngựa sao ạ?”
Ông nội Hứa gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “ Ừ. Thuận tiện mua thêm một cái trại nuôi ngựa. Chúng ta thấy không khí nơi này rất trong lành, thích hợp dưỡng lão.”
Hứa Khinh Khinh:……
Ông nội Hứa chuyển câu chuyện, bỗng nhiên nói: “Khinh Khinh, con và thằng nhóc Tạ gia như thế nào rồi?”
Hứa Khinh Khinh biến đổi vẻ mặt, gập ghềnh mà nói: “Cái gì như thế nào? Ông nội sao lại đột nhiên hỏi cái này?”
Ông nội Hứa ra vẻ bí ẩn nói: “Chờ lần này ông trở về, việc kết hôn của hai đứa có thể bắt đầu chuẩn bị.” Tuy lần này Tạ Liên Thanh giúp Hứa Khinh Khinh trút giận, nhưng giá cổ phiếu của tập đoàn Hứa thị cũng là bởi vậy mà dao động rất nhiều.
Hứa Khinh Khinh sửng sốt, nóng nảy nói:” Con không muốn.” Kết hôn chi nữa, cô vẫn chưa quên trong cốt truyện bản thân cô vô cớ chết trong đêm trước hôn lễ.
Cô trả lời rất quyết đoán, Tạ Liên Thanh vốn đang chậm rãi thưởng thức cà phê, nghe vậy híp mắt, ngoái đầu lại nhìn cô.
Hứa Khinh Khinh hoàn toàn không chú ý, hiện tại cô đang vô cùng tập trung tinh thần ứng phó ông nội Hứa: “Con vẫn còn là học sinh, không muốn kết hôn sớm như vậy.”
Hứa gia gia cười ha hả hỏi: “Làm sao vậy, nó không đối xử tốt với con?” Nếu Tạ Liên Thanh đối xử không tốt với cháu gái nhà mình, vậy thì sự việc hôm nay phải xử lý bằng cách khác.
“Con mặc kệ, dù sao con không muốn.” Hứa Khinh Khinh buồn bực vô cùng. Cô vừa mới suy nghĩ chia tay, vậy mà bây giờ ông nội lại muốn nói liên hôn, như này khiến cô thật khó xử.
Ông nội Hứa còn định nói cái gì, bỗng nhiên một thanh âm từ màn ảnh truyền ra, một bàn tay đánh vào trên vai ông, mắng: “Lão già này, đã bảo là không được gọi điện thoại cho Khinh Khinh! Hứa Xương Sơn là rác rưởi, ông cũng không phải đồ tốt lành gì!”
Hứa Khinh Khinh mờ mịt: “…… Sao lại Hứa Xương Sơn ạ? Ông nội, ông gọi điện thoại cho con là vì ông ấy sao!”
Bà nội Hứa đoạt lấy điện thoại, cười tủm tỉm mà nói: “Không đâu! Bà đang nói về trại nuôi ngựa, ông nội và cô của con chỉ biết đến tiền, không chịu mua cho bà nội.”
Hứa Khinh Khinh không biết trại nuôi ngựa bao nhiêu tiền, nhưng vẫn lập tức giơ tay: “ Con mua cho bà nội!!”
Bà nội Hứa cười như một đóa hoa: “Ngoan, bà nội biết ngay chỉ có Khinh Khinh của bà hiếu thuận nhất! Ái chà, mấy ngày không gặp, cháu gái ngoan của bà sao lại ngày càng xinh đẹp thế này!”
Hứa Khinh Khinh nói ngọt mà nói: “Gien tốt di truyền từ bà nội mà lại. Bà cũng càng ngày càng đẹp nha!”
Bà nội Hứa cười vui sướиɠ, ngay cả Tạ Liên Thanh ở đằng xa cũng có thể nghe thấy.