Hứa Khinh Khinh không biết trên mạng đang nổi lên sóng gió vì cô, cô nói chuyện điện thoại với cô Hứa xong, liền chuẩn bị đi ngủ.
Không biết tại sao cô Hứa lại gọi điện thoại cho cô, dặn dò cô mấy hôm nay ở bên cạnh Tạ Liên Thanh chơi, đừng về nhà cũ. Hứa Khinh Khinh vừa muốn hỏi, đối phương liền vội vàng ngắt điện thoại. Cô lại gọi lại, lại là trợ lý nghe điện thoại, nghe cô ấy nói là công ty đang xảy ra mấy sự kiện khẩn cấp, cô Hứa đang bận rộn xử lý.
Tại những thời điểm như này, Hứa Khinh Khinh thường rất nghe lời, dù sao cô Hứa sẽ không hại cô. Còn lý do thì cô chỉ cần hỏi Tạ Liên Thanh là biết, vì vậy cô ngoan ngoãn đợi ở trong nhà Tạ Liên Thanh .
Đến khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ, sắc trời đã nhá nhem.
Khi Hứa Khinh Khinh ra khỏi phòng, bảo mẫu đã đang chuẩn bị cơm chiều. Thấy cô tỉnh, đối phương cung kính nói: “Hứa tiểu thư, cô đã tỉnh? Thiếu gia đã trở lại, hiện tại đang mở họp trong thư phòng.”
Hứa Khinh Khinh quen thuộc đi vào thư phòng, đẩy cửa ra liền thấy Tạ Liên Thanh ngồi trước bàn, vẻ mặt lạnh nhạt lắng nghe người khác hội báo qua máy tính. Anh liếc mắt Hứa Khinh Khinh, sau đó dời đi tầm mắt, nói chuyện nhàn nhạt với bên kia video.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Khinh Khinh thường xuyên gặp phải loại tình huống này, cô đứng ở cửa một lát rồi trở lại phòng khách. Cô một mình ngồi ở trên sô pha có chút nhàm chán, đành phải cầm iPad, click mở trò chơi bắt đầu chơi.
Bởi vì mấy chuyện xảy ra trên Weibo, Hứa Khinh Khinh có cả bóng ma tâm lý với di động, ngay cả hiện tại chơi trò chơi cô cũng chỉ muốn dùng iPad.
Không bao lâu sau, Tạ Liên Thanh từ thư phòng đi ra, thương tiếc vuốt ve tóc dài của cô, hỏi, “ Đang chơi cái gì?”
Hứa Khinh Khinh chơi game rất dở, lúc này lại mất một mạng. Cô nhìn nhân vật trên giao diện bị chết, ngẩng đầu hỏi: “Anh trở về lúc nào?” Cô vốn định chỉ ngủ một giấc rồi rời đi, không ngờ ngủ lâu như vậy.
“Vừa mới về một lúc.” Tạ Liên Thanh giả vờ lơ đãng nói, “Buổi chiều xảy ra việc gì sao? Hôm nay gọi điện cho em mà di động vẫn luôn tắt máy, đành phải trở về sớm một chút để gặp em.”
Hứa Khinh Khinh mãi chưa nói gì, anh còn tưởng rằng cô sẽ vừa thấy anh liền chủ động mách lẻo.
Hứa Khinh Khinh chu môi, hàm hàm hồ hồ nói: “Không có gì.” Cô cũng không định làm nũng mách lẻo với Tạ Liên Thanh, bởi vì cô cảm thấy hôm nay cô bị người ta mắng quá thảm, quá mất mặt.
Những việc mất mặt như này, cô đương nhiên không muốn nói cho những người khác.
Tạ Liên Thanh ngồi ở bên cạnh Hứa Khinh Khinh, âm thanh nhỏ nhẹ : “Cảm giác tâm trạng em không tốt lắm.”
Hứa Khinh Khinh méo miệng, cảm thấy anh có chút phiền, chẳng lẽ không thấy cô không muốn nói sao, chẳng có tý ánh mắt nào.
Cô rời khỏi trò chơi mở ra Anipop, không ngẩng đầu lên, nói: “Tâm trạng em rất tốt, chẳng có gì không tốt. Anh đừng hỏi nữa, đã nói là không có gì.”
Dù sao cô chắc chắn sẽ không nói cho ai. Trời đất bao la, mặt mũi của Hứa đại tiểu thư là lớn nhất!
Vì trốn tránh câu hỏi của Tạ Liên Thanh, Hứa Khinh Khinh chậm rì rì lấy ra di động của mình. Vừa mới khởi động máy, vô số tin tức và nhắc nhở nhảy ra, đặc biệt là WeChat và điện thoại. Dường như người trên khắp thế giới đang liên hệ cô, có tốt bụng hỏi thăm, cũng có vui sướиɠ khi thấy cô gặp nạn, còn có tìm hiểu tin tức. Sự tình hôm nay phát triển đến quá lớn.
Tuy rằng không có nhiều người biết nick phụ của Hứa Khinh Khinh, nhưng cũng không phải không có. Huống chi hôm nay Hứa thị và Tạ thị đã ra tay, lại liên tưởng đến công tử tập đoàn Chu thị không ngại mất mặt cãi nhau với cư dân mạng.
Như vậy, người có thể làm cho bọn họ đồng thời giữ gìn, cũng chỉ có Hứa Khinh Khinh mà thôi.
Mấy chục cuộc gọi nhỡ. Có Tạ Liên Thanh, có Hứa Xương Sơn, còn có cô Hứa, sau đó còn có bạn bè tốt Chu Thần Vũ, thậm chí còn có hai cuộc gọi nhỡ từ ông nội của Hứa Khinh Khinh.
Hứa Khinh Khinh nhẹ nhàng liếc mắt những người khác một cái liền bỏ qua, ngón tay chuyển động gọi lại cho ông nội.
Cuộc gọi được nhận rất nhanh, thời tiết ánh nắng tươi sáng, nghe điện thoại chính là ông nội Hứa.
Giờ phút này, ông chủ tịch đang đội mũ rơm, sau lưng là một mảnh thảo nguyên. Ông híp mắt, khuôn mặt vốn nghiêm túc giờ lại nở nụ cười hiền từ: “Khinh Khinh?”
Hứa Khinh Khinh lập tức làm nũng nói: “Ông nội ra nước ngoài chơi lâu quá, con rất nhớ hai người!” Cô lập tức trừng mắt nhìn Tạ Liên Thanh.
Nếu không phải đối phương lưu cô lại, lấy danh là học bù, hiện tại cô đã đi du lịch, hội hợp với ông bà nội .