Bí thư nói, trên đường về nhà cô Hứa bị tai nạn xe cộ, nhưng may mắn cô ấy không có việc gì, chỉ là chân bị chút thương.
Cả người Hứa Khinh Khinh rét run.
Cô lập tức đi bệnh viện, tận mắt nhìn thấy cô Hứa an toàn rồi mới ôm đối phương gào khóc.
Cô Hứa trừng mắt bí thư, ôm Hứa Khinh Khinh đang khóc nức nở vào lòng, dỗ dành nói: “Lớn như này rồi mà còn khóc.” Cô ấy bị thương không nặng, chỉ là bị trầy da một chút, xem như trong cái rủi có cái may.
Cô Hứa quả nhiên rất quan tâm cháu gái, ban nãy không nói cho đối phương là vì sợ con bé lo lắng. Hiện tại Hứa Khinh Khinh tới, cô ấy bắt đầu hỏi: “Con nói cái gì trong điện thoại ? Vì sao bỗng nhiên không nói gì?”
Hứa Khinh Khinh khóc đến đôi mắt đều sưng lên, hàm hàm hồ hồ nói: “Không có gì.”
Hứa Khinh Khinh tuy thích làm ra vẻ, nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Tuy rằng cô vẫn chưa hiểu rõ được hệ thống của Bạch Du Lam, nhưng cô đã mơ hồ biết được, những việc mà cô đã biết kia đều không thể nói cho những người khác.
Nếu cô nói ra, những việc ngoài ý muốn như bây giờ sẽ phát sinh. Lần này có lẽ chỉ là một cái cảnh cáo, cô Hứa chưa nghe thấy được cái gì, cho nên không tạo thành sự cố nghiêm trọng. Nhưng nếu có lần tiếp theo, không những người nghe sẽ bị thương, nói không chừng chính cô cũng sẽ bị.
Cho nên mặc kệ cô Hứa tra hỏi như thế nào, Hứa Khinh Khinh đều ch·ết sống không chịu nói. Cô Hứa không có biện pháp, dù sao bọn họ đang ở bệnh viện, cô ấy bắt Hứa Khinh Khinh đi kiểm tra, nhìn thấy kết quả kiểm tra không có việc gì mới yên tâm.
Hôm nay Hứa Khinh Khinh đặc biệt bám người, cũng đặc biệt ngoan.
Sau khi từ bệnh viện ra tới, cô giống như là một cái cái đuôi nhỏ. Cô Hứa đi đến đâu cô cũng theo tới đâu, ngay cả đối phương đi WC, cô cũng ôm cái gối đầu đứng ở ngoài phòng vệ sinh, mở to mắt ngoan ngoãn chờ.
Cô Hứa trong WC:……
Cô ấy rất muốn bảo Hứa Khinh Khinh đi ra chỗ khác chơi, nhưng nghĩ nghĩ con bé này hiếm khi bám cô như vậy, phỏng chừng là bị sợ hãi, cảm thấy đau lòng liền nhịn.
Buổi tối Hứa Khinh Khinh chủ động bảo muốn ngủ cùng cô Hứa, ngày hôm sau đối phương đi công ty, cô cũng phá lệ dậy sớm, nói cũng muốn đi theo đi.
Cô Hứa trêu ghẹo nói: “Chà, không đi tìm Tạ Liên Thanh?”
Đôi mắt to ngập nước của Hứa Khinh Khinh nhìn chằm chằm cô ấy, giống như một con chó con nhìn chằm chằm chủ nhân, lắc đầu.
Cô Hứa còn khá hưởng thụ cháu gái ngoan ngoãn quấn lấy chính mình, ngay cả khi đi họp cũng dung túng mà dẫn theo đối phương. Cô Hứa ngồi ở ghế đầu ra quyết sách, còn Hứa Khinh Khinh thì dọn một băng ghế nhỏ, ngồi ở một bên ôm mặt nhìn chằm chằm cô ấy, ngay cả di động cũng không chơi.
Cô Hứa nhịn cả ngày, nhưng mà đến khi trời tối, công ty đã tan tầm, Hứa Khinh Khinh vẫn còn định đi theo cô ấy.
Bạn trai mới của cô Hứa:……
Cô Hứa:……
Hứa Khinh Khinh giống như học sinh tiểu học, ngồi ở ghế sau, ngoan ngoãn mà nhìn đôi tình nhân ngồi ở ghế phía trước, ánh mắt đơn thuần, dường như hoàn toàn không biết chính mình là một cái bóng đèn thật lớn.
Trong quá trình lái xe, khi cô Hứa thì thầm trêu đùa với bạn trai. Hứa Khinh Khinh lại nắm đai an toàn, cẩn thận quan sát hoàn cảnh hai bên trái phải con đường.
Nhìn thấy cô Hứa và bạn trai hai người sắp gần sát vào nhau, cô lập tức khẩn trương mà nhổm người lên phía trước, đọc to khẩu hiệu giao thông: “Lái xe không theo luật, người nhà chảy hai hàng nước mắt!”
Cô lo lắng mà nói: “Hai người cẩn thận lái xe đi, đừng cười đùa trên xe,” ngộ nhỡ sự việc ngày hôm qua vẫn chưa kết thúc.
Hứa Khinh Khinh không biết vụ t·ai n·ạn xe cộ ngày hôm qua là sao, nhưng căn cứ vào cốt truyện trong mơ, thời gian chính mình t·ử v·ong là vào ban đêm trước ngày hôn lễ diễn ra, cách bây giờ còn có một đoạn thời gian.
Làm một công cụ pháo hôi tương đối quan trọng, cô sẽ không thể xong đời trong hôm nay luôn được. Cho nên nếu cô ở cạnh cô Hứa, hẳn là sẽ hạ thấp xác suất khiến đối phương tao ngộ nguy hiểm.
Hứa Khinh Khinh âm thầm quyết tâm muốn đi theo bên cạnh cô Hứa, bảo vệ đối phương thật tốt. Kế hoạch của cô rất hoàn mỹ, một trái tim quan tâm người thân khiến đất trời cũng phải cảm động .
Nửa giờ sau, cô Hứa ném cô vào trong nhà Tạ Liên Thanh, rồi mang theo bạn trai chạy như bay rời đi.
Hứa Khinh Khinh đứng ở cạnh đường cái, nhìn chăm chú vào chiếc xe của đối phương, nhưng nó vèo cái đã không thấy bóng dáng:……
Tạ Liên Thanh sắp chuẩn bị nghỉ ngơi. Anh nhìn thấy bạn gái ngây ngốc, nhịn không được cười: “Em làm gì thế?” Thế mà có thể khiến tổng giám đốc Hứa luôn nuông chiều cô đi ném người vào hơn nửa đêm.
Hứa Khinh Khinh nhìn chiếc xe từ từ đi xa, không biết nói gì: “Anh không hiểu đâu.”