Bạch Tú Nhã ôn ôn nhu nhu nói: “Khinh Khinh, cô đang nói gì vậy? Cha cô không uống rượu.”
Hứa Khinh Khinh hiểu rõ, gật đầu: “Nếu không say, vậy ông ta hẳn là bị báo ứng, điên rồi?”
Sắc mặt Bạch Du Lam u ám : “Khinh Khinh, cho dù chị không đồng ý, cũng không nên dùng thái độ này đối với cha. Dù chị bất mãn với ông ấy như thế nào, cha dù sao cũng là cha của chúng ta.”
Cô ta gọi cha cũng thật là thuần thục, nếu người nào không biết, khéo còn tưởng rằng bọn họ là cha con ruột đâu.
Nhưng cũng đúng, Hứa Hướng Xương đối xử với Bạch Du Lam tốt hơn với cô nhiều, giống như đây mới là con gái ruột của ông ta.
Hứa Khinh Khinh nhìn bốn phía, chiếc đũa vung lên, nói: “Hôm nay tôi chỉ nói một lần, nhà họ Hứa chỉ có tôi là đại tiểu thư, ngoài ra không còn có một ai khác.”
Mặc kệ cốt truyện và tiểu thuyết là như thế nào, dù sao Hứa Xương Sơn muốn làm gì, cô đều phải khiến ông ta thất bại!
Hơn nữa không biết vì sao, Hứa Khinh Khinh theo bản năng cảm thấy hệ thống kia và nhiệm vụ của nó có cổ quái. Mà dựa theo kết cục ở trong sách của chính mình, cho dù cô vẫn chưa hiểu rõ được, cô cũng sẽ không tiếp tục để cốt truyện theo quyển sách kia phát triển tiếp.
Nếu không, đi theo cốt truyện, cô liền sắp xong rồi!
Mặc kệ Bạch Du Lam có phải là nữ chính hay không, dù sao cô cũng sẽ không làm bàn đạp cho cảm tình và sự nghiệp của đối phương.
Bạch Nhã Tú ăn một ngụm đồ ăn, thong thả ung dung mà nói: “Hứa Khinh Khinh, tôi không phải muốn nói cô, nhưng là con gái, tính cách không nên táo bạo như vậy. Gì mà đại tiểu thư nhà họ Hứa, hiện tại đã là xã hội hiện đại.”
Hứa Khinh Khinh cười: “Đúng vậy, chỉ có ở xã hội hiện đại, bà mới có thể làm tiểu tam. Chứ ở xã hội cũ, cái loại dẫm lên bạn bè, bò lên giường chồng người ta, mỗi năm sẽ phải dập đầu, rót trà, quỳ xuống trước bài vị mẹ tôi đấy.”
Sắc mặt Bạch Nhã Tú nháy mắt trở nên xanh mét, tức giận đến tay run lên.
“Hứa Khinh Khinh, cô câm miệng!” Hứa Hướng Xương vội vàng trấn an vợ yêu, trừng mắt nhìn cô một cái, mắng, “Cô còn có muốn ăn cơm hay không?!”
Hứa Khinh Khinh cười lạnh một tiếng, “Không ăn, ông cho rằng tôi cần bữa cơm chán ngấy này của ông à.” Cả bàn đều là thức ăn cay, không có món nào mà cô có thể ăn được.
Đạt được tin tức cô muốn, Hứa Khinh Khinh liền chuẩn bị về nhà mách lẻo. Cô đứng lên, xách theo túi xách thướt tha lả lướt mà đi rồi.
“Cô đứng lại đấy!!” Hứa Hướng Xương mặt đỏ đậm quát cô, Hứa Khinh Khinh coi như không nghe thấy.
“Đứa con gái này, càng ngày càng kỳ cục!!” Cha Hứa quăng chiếc đũa xuống, trong miệng mắng, “Tôi đã nói là nó ích kỷ tham lam……”
Đi tới cửa, Hứa Khinh Khinh bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại hỏi: “Sửa họ là chuyện lớn, vì sao ông không hỏi ông bà nội?”
Chuyện sửa họ cho Bạch Du Lam không phải việc lớn cũng không phải việc nhỏ. Nếu muốn thật sự trở thành người của nhà họ Hứa, thì cần thiết đạt được sự đồng ý của ông bà nội, chỉ cần bọn họ gật đầu liền không có vấn đề gì.
Trừ bỏ ông bà nội, còn có người đang cầm quyền hiện tại - cô của Hứa Khinh Khinh, ông ta thế mà không thương lượng với bọn họ, ngược lại tới tìm chính mình hỗ trợ ……
Đầu óc Hứa Khinh Khinh bỗng nhiên thông minh lên. Cô hỏi: “Có phải ông đã đi tìm ông bà nội và cô tôi?!”
Như này mà còn phải hỏi sao? Chắc chắn là bị cự tuyệt, Hứa Hướng Xương lúc này mới tìm đến Hứa Khinh Khinh hỗ trợ, muốn cô đồng ý trước.
Đúng là tấm lòng của người cha mẹ, Hứa Xương Sơn và Hứa Khinh Khinh hai người xung khắc như nước với lửa, mỗi lần gặp mặt đều châm chọc, cãi nhau với đối phương, hận đối phương sao không lập tức ch·ết đi. Nhưng mà hiện tại, Hứa Xương Sơn vậy mà có thể vì tiền đồ của Bạch Du Lam, chủ động hạ thấp người tìm cô.
Trời ạ, có lẽ đây chính là tình cha như núi Thái Sơn đi!!